Tống Thanh Hàm , cho rằng cô khác bắt nạt, đôi mắt lạnh lùng, âm thanh càng thêm dịu dàng: “Ngoan, , ?”
Túc Kiều Kiều mím môi, hai tay nên ôm lấy cổ , dùng sức, treo thắt lưng , tay Tống Thanh Hàm tự động đỡ cô, sợ cô trượt xuống.
Túc Kiều Kiều cũng , dù cũng là dính lấy , liền thuận theo tâm ý của , nhỏ giọng : “Không , chính là... Nhớ .”
Tống Thanh Hàm bật , nét tìm tòi trong mắt phai nhạt: “Được , hiện tại về .”
Bị ôm trong ngực, tâm tình Túc Kiều Kiều hơn một chút, hít sâu một , một tay ôm mặt , tủm tỉm hỏi: “Nói, của em ?”
Cô chút ngượng ngùng, vẻ mặt cố gắng như đang trò đùa, còn lấy tay túm lấy mặt .
Tống Thanh Hàm quyết đoán gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, cũng coi như đùa giỡn: “Phải! Em cũng là của !”
Túc Kiều Kiều khẽ nhếch miệng , hôn lên môi , một cái, cảm thấy đủ, hôn thêm mấy cái.
Đang lui , thì đàn ông cô hôn hai cái môi tự theo, đồng thời thấp giọng : “Không trốn!”
Túc Kiều Kiều ngoan ngoãn tiến gần.
...
Bên ngoài sân, ba đứa trẻ đang nhảy nhót chạy đến, lớn nhất trong tay cầm một cái giỏ, trong giỏ một ít nho rằng.
Ba đứa trẻ đôi mắt thỉnh thoảng qua, nuốt nước miếng, nhưng nỡ ăn.
Đại Bảo ấp ầm ôm giỏ, vẻ mặt chờ mong tiến trong viện, thuần thục phòng bếp, âm thanh giòn tan mềm mại hét lên: “Cô ơi ——”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-228.html.]
Hai đang hưởng thụ thế giới hai : “...”
Đại Bảo thấy rõ dáng vẻ hai , nhanh chóng buông giỏ xuống, che mắt hô: “Cô hổ! Còn khác ôm nữa!”
Nhị Bảo và Tam Bảo hề nhúc nhích, ngốc nghếch hô theo: “Xấu hổ, hổ!”
Vân Mộng Hạ Vũ
Ba đứa trẻ trở về nhà, thành công thu hút sự chú ý của gia đình, Tôn Phương : “Ái chà, xảy chuyện gì? Không thích nhất là đến nhà cô ?”
Đại Bảo che miệng nhỏ, dám chuyện, cúi đầu trốn sang một bên.
Nhị Bảo trai, cắn ngón tay lắc đầu.
Tiểu Bảo hai trai, cũng dám chuyện, nhưng đôi mắt to linh động nhất chợt lóe lên.
Dáng vẻ , quả thực kỳ quái.
Trương Thiến : “Có cô ở nhà ?”
Lý Tú mới mang thai lâu, tình cảm với bé con một nữa trở , ôm con trai nhà nhỏ giọng dỗ dành: “Nhị Bảo, với một chút, ? Chẳng lẽ cô quát các con?”
Nhị Bảo do dự gật đầu, vùi đầu trong n.g.ự.c , chuyện.
Tôn Phương càng thêm tò mò, hiện giờ ba đứa nhỏ đều lập gia đình, đều tiền đồ, bà là trưởng bối, cuộc sống so với những bà già khác trong thôn thoải mái hơn nhiều lắm.