bây giờ thực sự cảm giác gì, trái tim chỉ ... Ngọt ngào và Túc Kiều Kiều.
Tối hôm qua Kiều Kiều khó cả đêm, lẽ hôm nay mắt sẽ sưng lên, luộc cho cô hai quả trứng gà để đắp lên.
Còn loại tinh dầu mà cô ngoài mua, chờ cô tắm xong, sẽ xoa bóp cho cô.
Lúc những việc , khóe miệng Tống Thanh Hàm còn lộ nụ , nụ khác với nụ bình thường, mang theo một loại ngọt ngào, bất cứ ai thấy, đều sẽ cảm thấy răng chua xót.
Túc Kiều Kiều thức dậy muộn hơn Tống Thanh Hàm một tiếng đồng hồ.
Mới hừ một tiếng, cô lập tức ôm lên, giọng dịu dàng của đàn ông ở bên tai cô: “Kiều Kiều, đun nước nóng cho em , chúng tắm .”
Túc Kiều Kiều uể oải duỗi cánh tay, mới động, liền cảm thấy cánh tay một trận bủn rủn, nhớ tới ngày hôm qua cánh tay gì, cô lập tức vô cùng tức giận, trừng mắt mắt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Thanh Hàm lấy lòng mỉm , nhanh chóng ôm lấy cô.
Khi hai đang chậm rãi việc của , từng đợt tiếng ồn ào trong thôn ngừng vang lên, bọn họ ở bên cạnh thôn, tuy rằng tiếng ồn ào, nhưng rõ đang là cãi cái gì.
bọn họ cũng thể đoán , lẽ là nhà họ Tống tay.
Chờ hai ăn no uống say, thứ giải quyết xong, sự việc kết thúc.
Tôn Phương vội vàng mang theo mấy trong nhà chạy đến thăm bọn họ, thấy hai còn , nhất thời tức giận: “Mẹ bận bận , kết quả hai đứa các con vội tý nào ?”
“Xảy chuyện gì ? Vì hai nhà họ Tống đột nhiên trở thành kẻ bắt cóc trẻ em?” Tôn Phương lôi kéo con gái hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-247.html.]
Đám Trương Thiến cũng cực kỳ lo lắng, ước gì lắc vai cô chân tướng.
Túc Kiều Kiều tủm tỉm giải thích: “Thanh Hàm con của bọn họ, là bọn họ đánh tráo , hiện tại ba ruột của Thanh Hàm tìm tới, chuyện đương nhiên sẽ trừng phạt, đánh tráo con của khác, đây vốn là chuyện phạm pháp.”
Tôn Phương sửng sốt, giống như thiên thư.
Những khác cũng đều há to miệng, thể tin .
Túc Kiến Hoa nhỏ giọng : “Em gái, sự thật ? Sao mà cứ giống như tiểu thuyết ?”
Túc Kiều Kiều bất đắc dĩ buông tay: “Chính là như mà, chúng con cũng ngày hôm qua mới chân tướng.”
Nói xong, đầu cô Tôn Phương gõ: “Hôm qua , với một tiếng?”
Túc Kiều Kiều chột che đầu, vẻ mặt đau khổ : “Thanh Hàm tâm trạng , con quên ? Hơn nữa đây là việc lớn gì, ngoại trừ ba ruột của đổi, thì những thứ khác đều đổi.”
Tôn Phương: “...”
Nhà họ Túc: “...”
Con , con còn chứ?