Ngoài còn một bàn việc và một phòng tắm.
Mặc dù nó là một căn phòng riêng biệt, song gian lớn.
Kỷ Nhã như hiến bảo vật : “Đây là hai gian phòng thông , lúc để các con tới đây, chính là cho hai đứa một gian phòng nhất, Kiều Kiều, thích nơi ?”
“Nếu gì đó thì thể trực tiếp với , trong nhà cái gì cũng thiếu, thiếu cái gì cứ thẳng tay mua là .”
Túc Kiều Kiều vội vàng lắc đầu: “Không thiếu, nơi , so với tưởng tượng của con hơn nhiều.”
Cô chút đau đớn tủ quần áo, nhiều quần áo như , tốn bao nhiêu tiền đây?
Cô tình nguyện dùng tiền mua các loại nguyên liệu nấu ăn tự nấu ăn, đương nhiên cái tự , phần lớn thời gian là cô động miệng, Tống Thanh Hàm động thủ.
Ánh mắt của cô quá mức rõ ràng, Kỷ Nhã câm lặng, “Thích là , trong ngăn kéo bàn việc chuẩn phiếu tiền cho hai đứa, ở chỗ ở thêm một chút thời gian, cái gì trực tiếp mua là , tiền đủ cứ với .”
Tống Thanh Hàm vẻ mặt nhu hòa hơn nhiều, nghĩ tới bọn họ chu đáo như , nhưng cũng chút mất tự nhiên, từ khi hiểu chuyện, cũng lấy tiền từ khác, đối với sắp xếp của bọn họ, cảm kích, cách nào tiếp nhận: “Cám ơn, chúng con tiền .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Kỷ Nhã đồng ý lắc đầu: “Con tiền là tiền của con, và ba cho các con, thì cứ cho thôi, trong nhà tiền, con cần gánh nặng, đừng quên bà con còn là giám đốc nhà máy, cũng là trong hội phụ nữ, cả hai đều công việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-258.html.]
Tống Thanh Hàm nhíu mày còn gì đó, song bên cạnh kéo kéo, bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay ám chỉ nhéo nhéo , ý bảo đừng gì.
Túc Kiều Kiều khẽ , nhẹ giọng : “Anh từ nhỏ đối đãi như , nhất thời chút thích ứng, để dần dần thích ứng!”
Kỷ Nhã nhớ tới những chuyện đó, hốc mắt đỏ lên, mím môi mỉm , dịu dàng : “Không , hiểu, thế... nấu ăn, hai đứa nghỉ ngơi , hoặc dạo xung quanh, trong nhà thiếu gì cứ với .”
Kỷ Nhã dặn dò hai câu, liền rời .
Khi thím đến cửa, dường như nhớ gì đó, : “Thằng bé còn ở nhà, căn phòng cũng đổi thành phòng tạp hóa, tất cả thứ khác gửi ngoài .”
Cửa phòng đóng , Túc Kiều Kiều nhất thời thả lỏng, chút mất tự nhiên giật giật cánh tay, ở bên giường, nhỏ giọng : “Còn chút thích.”
Tống Thanh Hàm cho rằng cô mỏi vai, yên lặng tới phía cô xoa bóp bả vai cho cô, “Không thích chúng trở về.”
“Không .” Túc Kiều Kiều lắc đầu: “Bọn họ mong chờ đến ở, thật sự thương .”