Túc Kiều Kiều cũng trực tiếp đồng ý, dù mua hộ đồ cũng , song đồ nặng quá thì , trong trấn trong huyện thể , nơi khác thì đắt tiền ở phí .
Có bất mãn, nhưng cũng gì, dù việc vô ích ai nguyện ý chứ?
Hơn nữa phí cũng ít, cơ bản là chênh lệch giữa trấn và thành phố, thậm chí đôi khi nhiều hơn, vì thế ít lựa chọn từ bỏ, còn vài sẽ ở lưng hai câu, nhưng vẫn là câu , truyền đến tai , Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm đều coi như thấy, cần tự tìm phiền toái.
Hai sống thoải mái.
Có điều bọn họ tự tại, nhà họ Túc tự tại.
Ngày đầu tiên trở về, Túc Kiều Kiều và Tống Thanh Hàm quyết đoán từ chối một đợt mang hàng thỉnh cầu, buổi tối hôm đó, nhà họ Túc liền vài nhóm thôn dân tới xì xào, con gái và con rể bọn họ như thế , như thế .
Tôn Phương nghĩ hai đứa nhỏ mới trở về, sẽ với bọn họ nữa, chỉ coi như thấy.
Chờ ngày hôm , thế mà tới một đợt, hơn nữa ngữ khí mấy đều nặng nề hơn, bà tâm trạng, cũng đau đầu.
lúc đó là lúc ăn cơm tối, bà quyết định nhịn xuống.
Mãi đến ngày thứ ba, buổi sáng bà kêu Đại Bảo tới gọi hai sang ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-275.html.]
...
Không cần nấu cơm, hai liền qua lúc mười một giờ.
Còn xuống, Tôn Phương kéo con gái hỏi: “Nghe bảo con mua hộ chút đồ, con cũng đồng ý ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Thanh Hàm đang chuyện, thì Túc Kiều Kiều âm thầm ngăn , cô chớp chớp mắt, miệng nhỏ xụ xuống, : “Mẹ, tại con đồng ý? Nếu để con hỗ trợ mua hộ một vài vật nhỏ như son môi, đương nhiên thể, nhưng bọn họ bảo chúng con mua hộ đều là đồ lớn, mỗi trở về đều là túi lớn túi nhỏ, nào tinh lực lấy cho bọn họ, hơn nữa trong huyện cũng thể mua , điều đắt một ít.”
Tôn Phương đối với con gái vốn mềm lòng thế , bà : “Con bé , chỉ một ít đồ thôi đúng ? Có thể rẻ hơn bao nhiêu xu là tiền? Chưa kể giày thể rẻ hơn một vài đồng!”
Túc Kiều Kiều: “Mẹ, nếu con đồng ý với một , bảo đảm còn thứ hai thứ ba thậm chí còn nhiều hơn, dứt khoát cắn chặt răng từ chối ?”
“Vậy quan hệ cũng hộ hai chứ?” Tôn Phương nhẹ giọng dạy dỗ cô: “Làm xử sự, thể thật sự để ý giao tình hàng xóm láng giềng?”
Túc Kiều Kiều tủm tỉm : “Giá cả của con cho đám thím tư còn ít hơn so với trong huyện, cũng thể để con mệt c.h.ế.t mệt sống một chuyến, một xu tiền kiếm ?”