Tôn Phương tức giận: “Sao thể cứ thế đưa về đây? Thế nào cũng để cho bọn họ sợ! Dập đầu gì ho, nhỡ đánh thì .”
“ cũng nghĩ như , nhưng đây cũng con gái của chúng .” Gương mặt ngăm đen của Túc Chính Dương nhăn , cả đều .
Hai chị dâu và Tôn Phương đều lắc đầu, thổn thức thôi.
“Đều lập gia đình cũng quan trọng như đầu thai thứ hai, nhất định tìm một đàn ông , may mà Kiều Kiều của gả cho đứa trẻ .” Tôn Phương chua xót thở dài một tiếng.
Túc Kiều Kiều kéo khóe môi, tâm trạng sa sút: “Mẹ, lát nữa cơm nước xong, và con chỗ Trương Ngọc một chuyến?”
Tuy rằng thể vô dụng, nhưng một lời, nếu cô , đời sẽ an tâm.
Tôn Phương nhớ rõ con gái và con gái nhà họ Trương quan hệ , lập tức gật đầu: “Là việc nên cả, trong nhà còn đường con mua về, mang theo một chút qua, về e rằng cơ hội ở chung sẽ ít .”
Vết thương Trương Ngọc so với Túc Kiều Kiều nghĩ càng thêm khủng bố.
Thật sự là mặt mũi bầm dập, ba cô là khoa trương, mà là thật!
Trên mặt mắt trán chỗ lành lặn, đây vẫn là địa phương thể thấy, nếu là địa phương thấy, thì càng đáng sợ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-277.html.]
Ít nhất khi Túc Kiều Kiều tới, Trương Ngọc , mở cửa cho cô nhà, khập khiễng bước .
Trương Ngọc thấy cô, giống như thấy cứu tinh, nước mắt lưng tròng, trực tiếp : “Kiều Kiều, tớ khổ quá...”
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Kiều Kiều đỡ cô xuống, trong lòng khiếp sợ, nhất thời nên như thế nào.
Cô vốn thích chuyện với khác, sợ giao tiếp xã hội, lúc lựa chọn nghề nghiệp tự do, cũng là bởi vì nghề cần mặt đối mặt giao tiếp với khác, cô luôn cảm thấy vốn từ nghèo nàn, nên an ủi cô như thế nào.
Cũng may Trương Ngọc nghĩ nhiều như , chỉ thổ lộ uất ức: “ thật sự ngờ tới tàn nhẫn như , từ khi gả qua, coi như là trâu ngựa cho nhà bọn họ, nhưng còn bất mãn, cả ngày lén lút ngoài đánh bạc, thua tiền trở về liền đánh , hu hu..
“Lúc chỉ đánh vài cái, nhưng hôm qua trở về liền đánh một , cả đêm thể lên, sáng nay dậy nấu cơm, nó lười biếng, đánh ...”
“Rốt cuộc gây nghiệp gì đây! Có một đàn ông như !”Trương Ngọc uất ức chịu nổi, đến nghẹn , đó Túc Kiều Kiều, hâm mộ : “Cậu giờ quá.”
Túc Kiều Kiều trong đầu cân nhắc một lúc, mới : “Thật thể ly hôn.”
Hai chữ, trấn áp Trương Ngọc.