Túc Kiều Kiều giật : “Nhanh như đồng ý? Không mặc cả nữa ?”
Tống Thanh Hàm bật : “Anh cũng là trẻ con mà.”
Túc Kiều Kiều phản ứng , , buông tay đang lui về, tự hỏi thế nào để giảng dạy.
Hồ ly trong vòng tay cô, tủm tỉm phát hành nhiệm vụ: “Đinh, kích hoạt nhiệm vụ mới, nhiệm vụ 33, yêu cầu vợ trong vòng 4 giờ để cho chồng nhớ 20 từ tiếng Anh cơ sở, kỳ thi là 5 giờ chiều, phần thưởng: trọn bộ sách tiếng Anh trung học cơ sở.”
Cô bất ngờ: “Nhiệm vụ đơn giản như ?”
Hệ thống Hồng Nương chuyện, Tống Thanh Hàm vẫn thấy, thế nên hỏi một câu: “Cái gì đơn giản?”
Túc Kiều Kiều chớp chớp mắt: “Hồng Hồng , chỉ cần trong vòng bốn giờ nhớ 20 từ tiếng Anh, thể gửi cho chúng sách tiếng Anh trung học cơ sở.”
Chỉ 20, điều thể dễ dàng hơn.
Tống Thanh Hàm trầm mặc trong chốc lát, : “Tiếng mà em ... .”
Anh cẩn thận cô một cái, chỉ sợ cô tức giận.
Túc Kiều Kiều: “...”
Cô quên mất, thời đại tiếng Anh phổ biến, đối với một tiếp xúc với tiếng Anh, để tìm hiểu 20 chữ cái lạ trong bốn giờ ngắn ngủi, thực sự khó khăn.
Cái trán của Túc Kiều Kiều chảy xuống một chút mồ hôi lạnh, bánh ngọt sắp thành hình của , vội vàng : “Đừng , chúng tiên đến học tập , thành nhiệm vụ quan trọng hơn.”
“Được.” Tống Thanh Hàm vẫn gật đầu nhanh chậm như , động tác tay ngừng.
...
Túc Kiều Kiều Tống Thanh Hàm cho gấp đến mức đổ mồ hôi, thiếu chút nữa trực tiếp ôm cánh tay gặm.
Tống Thanh Hàm đến bình tĩnh, dỗ dành cô: “Được , cả, cho dù thất bại cũng , chúng dùng tiền mua là .”
Cô gì để .
vẫn thở phì phì, gương mặt trứng ngỗng vốn tròn trịa càng trở thành một cái hình tròn tiêu chuẩn, Tống Thanh Hàm thấy buồn thôi, tay ngứa ngáy đưa tay chọc cô: “Sao phá nữa?”
Túc Kiều Kiều trừng mắt một cái, hung dữ : “Nhanh lên, học tập!”
Tống Thanh Hàm mím môi , lập tức ngoan ngoãn, tóc dài ít, cùng với làn da trắng bệch , cho mặt mày thêm vài phần tuấn tú, ngũ quan vốn tuấn lãng càng , so với dáng vẻ thư sinh TV đen trắng còn hơn.
Vả vóc .
Túc Kiều Kiều giả bộ hung hãn lập tức nụ cho vơi phần, hung dữ nữa, chỉ thể , rẹt một cái, lấy quyển sổ, mặt từ tiếng Anh cô vắt hết óc nghĩ .
“Anh theo em .” Túc Kiều Kiều nhẹ giọng .
Tống Thanh Hàm gật đầu, nghiêm trang phối hợp: “Được , cô giáo Kiều.”
Túc Kiều Kiều nhất thời nở nụ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-291.html.]
Chương 292 :
Vân Mộng Hạ Vũ
Các từ lựa chọn bởi Túc Kiều Kiều chủ yếu đơn giản, hai hoặc ba chữ cái ghép với .
Tống Thanh Hàm cũng thông minh, Túc Kiều Kiều dạy mấy , thể phát âm chuẩn xác, ngựa dừng vó học thuộc lòng từ vựng.
Túc Kiều Kiều từng cô giáo, cũng nên dạy như thế nào, chỉ thể cố gắng lặp lặp hết đến khác.
Tống Thanh Hàm gương mặt tuấn tú nghiêm túc, ngoại trừ thỉnh thoảng Túc Kiều Kiều dùng cánh môi phát âm, ánh mắt lơ đãng một chút, thì những lúc khác đều đặc biệt nghiêm túc.
Thời gian giảng dạy trôi qua nhanh, vốn chỉ bốn tiếng đồng hồ, chờ cảm thấy , thì Tống Thanh Hàm học thuộc lòng.
Túc Kiều Kiều thời gian bảng điều khiển trong suốt —— còn một giờ.
Cô tự tin : “Hồng Hồng, trực tiếp bắt đầu .”
“Được.” Hệ thống Hồng Nương gật cái đầu nhỏ, tứ chi dùng sức, nhảy lên bàn, dính một chút bụi bặm, móng vuốt nhỏ sạch sẽ vươn , một tờ giấy to cỡ bàn tay liền xuất hiện, móng vuốt lắc lư trung, đồng thời ở trong đầu : “Kế tiếp sẽ ngẫu nhiên hiển thị từ mới, mời vợ bảo chồng trong vòng hai giây cách phát âm chính xác của từ , hết thời gian tính là thất bại.”
“Còn kiểu kiểm tra thế ? Có 2 giây thôi ư?” Túc Kiều Kiều giật .
Không im lặng trong tưởng tượng của cô ?
Tống Thanh Hàm về phía cô.
Túc Kiều Kiều cho yêu cầu của hệ thống Hồng Nương, gương mặt nhỏ nhắn nhăn thành mặt mướp đắng.
Là một đầu tiên tiếp xúc với bảng chữ cái tiếng Anh, cho dù thể dựa theo trình tự ghi nhớ, nhưng nếu rối loạn thứ tự như , còn phản ứng trong vòng hai giây, thời gian bốn giờ là quá khó khăn.
Tống Thanh Hàm an ủi nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé của cô: “Không , thử xem, thua cũng .”
Hệ thống Hồng Nương thấy bọn họ thương lượng xong, hai móng vuốt vỗ vỗ.
Hai chú ý , hệ thống Hồng Nương liền duỗi móng vuốt bắt đầu vỗ mặt bàn, mỗi vỗ một cái, chữ cái giấy liền đổi một cái: “Cái !”
Cho dù Tống Thanh Hàm thấy cũng thể hiểu ý tứ của nó, sắc mặt trầm tĩnh lập tức âm: “You.”
“are.”
“it.”
“pee.”
“...”
Túc Kiều Kiều nín thở, ở một bên cách của phản ứng nhanh chóng, khẩn trương đến một tay mồ hôi, so với lúc thi đại học còn khẩn trương hơn.
Mặc dù giải thưởng lớn, giống như một trò chơi nhỏ, song cô vẫn đặc biệt lo lắng.
Thời gian thi tổng cộng ba phút, bởi tốc độ trả lời qua nhanh, mắt thấy Tống Thanh Hàm càng ngày càng lưu loát, cô thả lỏng thật lớn, ngốc nghếch Tống Thanh Hàm , nội tâm tràn ngập cảm giác thành tựu, cho dù đơn giản như , cô vẫn tự hào như .