Tống Thanh Hàm nhanh chóng nhận cảm nhận của cô, lắc đầu : “Con uống, uống rượu xong cả đầy mùi rượu, thể chơi với Thiên Thiên.”
Tống Hoài Cẩn nhất thời phản ứng , : “Vậy , chúng ăn cơm thôi, đoán chừng ăn cơm xong, Thiên Thiên thể tỉnh .”
Túc Kiều Kiều vui vẻ, rốt cuộc cần trông mong khác ăn cái gì.
Kỷ Nhã cô một cái, : “Mẹ hầm gà gái mà con mang tới , chén canh tinh hoa nhất bên trong cho con, dưỡng cơ thể, chờ con hết tháng ở cữ, ăn gì cả cho con.”
“ Được!” Túc Kiều Kiều vui mừng đáp ứng.
bi thảm là bữa tối, thức ăn trong nhà vẫn đầy đủ màu sắc và hương vị.
Cô ở trong phòng đều thể ngửi thấy mùi hương , trong miệng nhạt nhẽo vô vị uống xong một chén canh gà.
Túc Kiều Kiều mím miệng, uất ức đứa con trai đang ngủ say, nhẹ nhàng chạm mặt : “Nhóc con, nếu con, thì thể ăn nhiều đồ ăn ngon!”
Tống Thiên Ninh vốn sắp tỉnh , nhẹ nhàng chạm một chút, lập tức mở mắt, đôi mắt to đen láy đảo quanh hai cái, cái miệng nhỏ nhắn ê a: “A...”
Cũng đang cái gì, dù cũng vui vẻ, tay giấu trong chăn cũng vọt khua khoắng.
Khóe miệng Túc Kiều Kiều giật giật, mặt chút ghét bỏ, nhưng vẫn nắm bàn tay nhỏ bé của bé con chơi đùa.
Ở cũng mềm mại.
Hệ thống Hồng Nương trong đầu cô: “Hu... Hồng Hồng cũng ngoài chơi với em bé!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-300.html.]
Túc Kiều Kiều mỉm , Kỷ Nhã mở cửa , thấy cháu trai tỉnh, lập tức đặt thức ăn trong tay sang một bên, : “Nào, ăn xong , con ăn thêm tý nữa , đứa nhỏ để bế, bé con, hai nhất định ăn nhanh hơn.”
“Được.” Túc Kiều Kiều gật đầu.
Đứa nhỏ ôm , cô tự ăn cơm, chỉ chốc lát Tống Thanh Hàm cũng , ngoài miệng còn bóng dầu, thấy cô , yên lặng vệ sinh lau miệng, lúc mới : “Anh đút cho em ăn.”
“Sao ôm đứa bé?” Túc Kiều Kiều đưa bát cho , hỏi một câu.
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngoài cửa mở hé, tiếng trêu chọc đứa nhỏ vẫn vang lên.
Tống Thanh Hàm : “Hai thích ôm thì ôm, còn chỉ thích chăm sóc em.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Túc Kiều Kiều đỏ lên, vẻ mặt hớn hở há miệng ăn cơm.
Bỗng nhiên lầu truyền đến một tiếng thét chói tai: “Ối ối ——”
Tiếp theo là Kỷ Nhã kêu rên: “Ôi chao, tiểu tổ tông của bà ơi...”
Tống Hoài Cẩn dở dở : “Bé con vui vì ông nội ăn cơm cho cháu ?”Tống Thanh Hàm dừng một chút, tò mò ngoài , khi trở về bình tĩnh mang theo một ít ý , : “Thiên Thiên nhỏ tè bậy .”
Túc Kiều Kiều hãi hùng, nhóc con tự dưng tè bậy?
Tống Thiên Ninh từ khi trận tè bậy , bé phát đầy đủ tính cách cổ linh tinh quái của , cho nỡ đánh mắng một câu.