Quả nhiên mới tới gần liền thấy giọng chút sắc bén từ bên trong truyền đến: “Bạn nhỏ Tống Thiên Ninh, mời con đây, hôm nay con ... Phạm sai lầm, sai lầm là như ...”
Sau đó, một cuộc tranh luận dài nổi .
Thỉnh thoảng bên trong còn vang lên tiếng trẻ em vui vẻ trả lời: “A!”
“Mẹ!”
Làm cho bên trong càng thêm hăng hái.
Tống Thanh Hàm mặt chút đổi, khi thấy âm thanh , chậm rãi nở nụ , cũng , mà ở cửa .
Kỷ Nhã ở trong phòng bếp nấu ăn, bưng thức ăn ngon , liền thấy con trai ở đó, buồn bực : “Sao ?”
Tống Thanh Hàm bên trong: “Không quấy rầy cô giáo dục con cái.”
Đây là đang giảm tránh thôi, một bên giáo dục, bên nhúng tay , cũng với hai ông già, chỉ tiếc, hai ông già luôn thể kiểm soát vi phạm của .
Kỷ Nhã cũng nhớ tới ước định, tuy rằng việc vi phạm chỉ một , nhưng bà vẫn cắn răng, nhịn xuống, thức ăn thơm ngào ngạt trong tay, hổ nhét cho con trai: “Quên , con đưa cho vợ .”
Vân Mộng Hạ Vũ
Bà đang cứu cháu trai, con dâu thích ăn, nấu ăn ngon cho cô, gì cũng thể quên.
Tống Thanh Hàm gật đầu nhận lấy, phía là khoai tây chiên, ba lúc công tác đến kinh đô từng thấy qua, một món ăn thức ăn nhanh nước ngoài, nhiều thích, liền mua về một ít, tuy rằng khi trở về cũng ngon, nhưng Túc Kiều Kiều thích cái , cô quấn lấy Kỷ Nhã giúp đỡ , đó phát hiện Tống Thiên Ninh cũng thích ăn, hai con luôn tranh giành một chút khoai tây chiên như .
E rằng là mùi hương xuyên thấu qua khe cửa, cái mũi linh của Túc Kiều Kiều dừng một chút, lúc mới tiếp tục.
Tống Thiên Ninh nghiêm túc mẫu mặt dạy cho một lớp học tư tưởng phẩm đức nhịn , yếu đuối : “Mẹ ơi”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-306.html.]
Túc Kiều Kiều lạnh: “Gọi ba cũng vô dụng!”
Tống Thiên Ninh hiểu, cho rằng là để gọi cô là ba, trong đôi mắt to hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn : “Bà ơi!”
Túc Kiều Kiều: “...”
...
Thấy phản ứng, Tống Thiên Ninh uất ức bĩu môi, nhỏ giọng : “Ăn... Khoai tây!”
Túc Kiều Kiều lắc đầu: “Không , hôm nay con phạm sai lầm, khoai tây chiên là của một !”
Tống Thiên Ninh mờ mịt mở to hai mắt: Nghe hiểu.
Cậu bé vội vàng dậy: “Ăn!”
Túc Kiều Kiều một nữa lắc đầu: “Không !”
Lần bé hiểu, cái miệng nhỏ nhắn xụ xuống, hốc mắt đỏ lên, uất ức bắt đầu : “Hu hu... Mẹ... Ăn...”
Túc Kiều Kiều vẫn buông lỏng, chỉ con chim sẻ nhỏ của bé, đen mặt : “Nếu con còn tè bậy lên các cô chú dì, thì ăn!”
“Hu hu...” Tống Thiên Ninh thấy chữ , nhất thời càng thương tâm.