Đương nhiên thời điểm , tin tức truyền đủ nhanh, bởi chờ một vài ngày, lúc mới ước định thời gian.
Ngày khởi hành, trời sáng, hai rời giường.
Máy kéo kéo hàng, Túc Kiều Kiều lập tức mang theo Tống Thanh Hàm và Túc Chính Dương cọ xe.
Túc Chính Dương đỡ Tống Thanh Hàm, lực đạo lớn, cần lo lắng bởi vì dùng sức mà nữa xé rách vết thương, Túc Kiều Kiều tự mang theo hai cái bình nước, mặc một áo sơ mi màu nhạt, thắt b.í.m tóc giống quần chúng, bước chân nhẹ nhàng phía .
Trên xe còn hai nữ thanh niên trí thức, dung mạo đều , trong đó một tính tình nhát gan, thấy bọn họ lên, ngượng ngùng , lập tức cúi đầu, còn vịn thắt lưng tựa cô gái, đôi mắt tò mò đánh giá bọn họ, miệng bĩu môi, mặt mày vài phần yếu đuối.
Túc Kiều Kiều cũng với các cô, đó đỡ Tống Thanh Hàm.
Người đàn ông ngược hành động lưu loát, hai tay chống máy kéo, dùng sức một cái, dễ dàng lên, còn thuận tay nhận lấy đồ đạc trong tay cô, hành động nãy mang tới cho Túc Kiều một loại cảm giác bạn trai xách túi của , cũng khiến cô sửng sốt.
Vết thương ở thắt lưng và bụng hai ngày nay vẫn luôn bôi thuốc, so với lúc hơn nhiều, ngoại trừ chân bó thạch cao, chân cũng bởi mà hưởng lợi ít, tư thế so với linh hoạt hơn nhiều.
Mấy ngày nay, Tống Thanh Hàm thật sự giống như một chồng bình thường, bình thường những việc thể giúp đỡ đều giúp đỡ, cho Túc Kiều Kiều chút thích ứng , bắt đầu quen.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-74.html.]
Vân Mộng Hạ Vũ
Triệu Tư Tư vốn nhắm mắt ngủ m.ô.n.g lung, một tay nhe răng trợn mắt đỡ thắt lưng, nhưng thấy bọn họ lên, ánh mắt sáng ngời, hai đều là sinh và lớn lên ở thôn Đào Hoa, nhưng diện mạo so với thanh niên trí thức còn hơn, nam trai, nữ cũng xinh gái, nhất là đàn ông với loại khí chất , giống với nông dân chính thống Túc Chính Dương lên xe phía .
Vốn cô tâm tư chuyện gì, nhưng thấy bọn họ, lập tức nhớ tới lời đồn đãi hai ngày nay trong đại đội, trong lòng sinh hảo cảm, ai bảo cô chính là luôn dùng ánh mắt khác thường chứ.
Triệu Tư Tư chút hứng thú bọn họ trong chốc lát, chỉ là hai bên đều quen, bầu khí chút nặng nề, lập tức hắng giọng, tìm một đề tài: “Các đến bệnh viện huyện ?”
Túc Kiều Kiều lắc đầu: “Đi thành phố.”
Ánh mắt Triệu Tư Tư nhất thời sáng ngời, chút kích động hỏi: “Các đường thành phố ư? cũng , chính là nhờ xe, chuyển xe gì đó, eo hôm qua mới trẹo, thật sụ chịu nổi!”
Tất nhiên nhiều thứ trong thành phố, cô thuận tiện mua cái gì đó.
Túc Kiều Kiều mím môi , về phía Tống Thanh Hàm: “Là chiến hữu của thể hỗ trợ.”