Tống Thanh Hàm ho nhẹ một tiếng, gọi thím lời nào.
Túc Kiều Kiều chút ngượng ngùng, : “Thím, do cháu sợ Thanh Hàm thương ? Trong nhà cũng việc, thương tiêu tiền chẳng mệt hơn ?”
“ , cẩn thận một chút.” Mấy bà thím lập tức đổi giọng, đau lòng : “Hai đứa nhỏ bọn cháu sống cho , cách nhà họ Tống xa một chút, coi như ba .”
Chậc, là một đứa trẻ tội nghiệp ?
Ba ruột đối cử với bọn họ như , chỉ thể dựa nhà đẻ, mất mặt lắm nhỉ?
thế thì sống kiểu gì? Vẫn là nhà họ Túc phúc hậu, cũng may Kiều Kiều đứa lợi hại, bằng thể sống qua ngày.
Túc Kiều Kiều gật đầu, tiếp tục về phía , chú ý Tống Thanh Hàm bên cạnh đang dùng một loại ánh mắt kỳ quái cô...
Kiều Kiều, cô gọi là Thanh Hàm?
Đây là đầu tiên Túc Kiều Kiều gọi như , âm thanh thanh thúy dễ , cảm giác thật sự giống như một nhà.
Ánh mắt lóe lên, nụ thoáng rõ ràng một chút.
Hệ thống Hồng Nương nhận thấy, một nữa gấp gáp giậm chân: Không tuyên bố nhiệm vụ! Bị nhiệm vụ 9 chặn ! Chưa bao giờ thấy một ký chủ tích cực nhiệm vụ như !!!
...
Chờ hai mang t.h.u.ố.c lá và sữa mạch nha qua, Túc Chính Dương ánh mắt đều đỏ lên, hô to: “Vẫn là con gái của ba !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-84.html.]
Mấy đứa trẻ vui vẻ nhảy lên: “Cô nhất!”
Túc Kiều Kiều bảo Tôn Phương và Túc Chính Dương đều uống một chén, bọn họ uống vui vẻ, bản cô cũng vui vẻ chịu .
Vân Mộng Hạ Vũ
Trương Thiến những thứ bọn họ mang đến, trong lòng lập tức vui vẻ, chút tư vị, đây đều là đồ của Tống Thanh Hàm, chứng tỏ em chồng gả cho , trong lòng chị chút ghen tị, nếu Tôn Phương vụng trộm cho, càng ghen tị hơn.
Có điều thấy dáng vẻ vui vẻ của bố chồng, hai đứa nhỏ nhà đều giống như mèo con trộm đồ, chị lập tức thức thời câm miệng.
Bữa tối hôm nay, theo yêu cầu của Túc Kiều Kiều sẽ sủi cảo, bánh bao đủ thời gian, sủi cảo, trong nhà nhiều , giúp đỡ cũng nhanh.
Túc Kiều Kiều gì cả, bởi còn nhớ rõ học tập một chút, nhưng thấy học nhanh, lập tức buông tay ở một bên chơi đùa với bọn Đại Bảo.
Lý Tú bộ quá trình chảy nước miếng sủi cảo băm ít nhân thịt , bàn tay nhanh nhẹn bao lấy.
Chị ăn quá !
Trương Thiến tự xưng là thông minh nhất trong nhà, cúi đầu trong chốc lát, thấy bên ngoài vang lên tiếng khanh khách, nhịn , chỉ thấy em chồng đang mang theo hai đứa nhỏ lớn hơn một chút nhảy lò cò, đứa còn ở bên cạnh vỗ tay.
Chị nhíu mày: “Em gái kết hôn còn chịu lớn, chạy chơi với trẻ con, học thêm một chút.”
Tôn Phương liếc chị một cái: “Thế thì ? Không là học ? Hơn nữa đừng quên bột mì là của !”