Đôi vợ chồng rõ ràng khí chất tồi , chắc chắn sẽ ít chỗ từ trong nhà, điều đáng tiếc...
Ánh mắt cô dấu vết đảo qua chân , dù nhà trai cũng là tàn tật, cô tâm tư khác, nhưng vẫn hy vọng thể ở nhà bọn họ.
“Không thích hợp.” Tống Thanh Hàm ngắn gọn, gương mặt tuấn tú với ngoài tú: “Đồng chí, cô tìm chỗ ở khác .”
Tịch Dao nghĩ tới còn thể từ chối, cô chút kinh ngạc tiến lên một bước.
Túc Kiều Kiều ánh mắt cô , cảm giác nguy cơ trong lòng lên, yên lặng mặt Tống Thanh Hàm ý đồ ngăn cản , nhưng bởi vì chiều cao đủ ngăn cản , cô căng gương mặt xinh : “Anh là chồng , mong cô đừng chằm chằm !”
“Đinh – nhiệm vụ thành!”
Hệ thống Hồng Nương kích động hô to trong đầu, giọng trẻ thơ non nớt đều mang theo vài phần nức nở: “Dọa c.h.ế.t , còn tưởng rằng vẫn thành .”
Túc Kiều Kiều hệ thống Hồng Nương cho thiếu chút nữa bật , cúi đầu khóe miệng co rút, tâm trạng mới mới khó chịu giờ khôi phục.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tịch Dao mỉm , vén mái tóc của lên, lắc đầu : “Đồng chí, cô hiểu lầm , chỉ là chút rõ vì các cho qua ở, thật cũng thích gây phiền toái cho khác, chỉ là nhiều trong thôn bàn bạc ...”
Tống Thanh Hàm trấn an vỗ vỗ bả vai Túc Kiều Kiều, nữa cắt ngang lời cô : “Xin , nhà chúng thể để xa lạ ở, mặc kệ nam nữ đều tiện.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-97.html.]
Lúc Vương Kiến Nghiệp dạo một chuyến trở về, thật sự mang theo một , lúc là nhà họ Tống.
Mẹ Tống vô cùng nhiệt tình bước lên, ánh mắt háo hức chằm chằm Tịch Dao, trực tiếp bỏ qua kẻ thù bên cạnh: “Ai ui, nhà chúng thích hợp, phòng trong nhà vặn để trống, đến nhà chúng là .”
Túc Kiều Kiều Tống đang hưng phấn xông tới, nhất thời mắt sáng ngời,
Cảm thấy đôi mắt tam giác của Tống đều trở nên hơn ít, trực tiếp nhét gậy gỗ tay Vương Kiến Nghiệp tay bà : “Cho bà .”
Nói xong, cô vội vàng lôi kéo Tống Thanh Hàm rời : “Chúng mau.”
Tịch Dao vốn đang dịu dàng lập tức cứng ngắc, đàn bà lóe lên ánh sáng xanh , đáy mắt thoáng hiện lên một tia chán ghét, gượng : “Thím , thật ngại quá, bàn xong với hai lúc nãy .”
Bà Tống tủm tỉm lắc đầu, lúc cũng để ý đến cừu hận đối với hai vợ chồng Túc Kiều Kiều, trực tiếp kéo tay Tịch Dao: “Không , là nó, thể chủ, đến nhà cũng giống như .”
Nụ của Tịch Dao biến mất: “ ...”
“Đi nào.” Mẹ Tống gắt gao kéo tay cô , giống như ôm một gói lương thực, chút khẩn trương nhiệt tình.