Ôn Nhạn chạy trốn,  chạy  xa thì   thấy một tin tức.
“Này, ngươi   ? Tiết công tử  bắt một nữ tử,    thế nhỉ?”
“Cái  ngươi   ,   , nữ tử  là  tiểu công tử Tiết gia thầm mến, nhưng    chịu theo, thế là một mực sai  bắt về.”
“    nữ tử  từng là hoa khôi của Yến Vũ Uyển,  , hôm  thế nhưng là ngài đại hỉ của tiểu công tử Tiết gia,   thể  thế  chứ?”
Ôn Nhã hiểu, nhất định là Thẩm Ngư   Tiết Ly Anh bắt , vội vàng trở về.
…
“Ngươi  ý gì?” Ôn Nhạn  Tiết Ly Anh.
“Chẳng  ý gì cả,  chỉ là mời lão bằng hữu đến chứng kiến hôn lễ hoành tráng mà   dày công chuẩn  thôi.” Tiết Ly Anh híp mắt, ẩn sâu bên trong cặp mắt phượng là những tia sát ý g.i.ế.c .
Ôn Nhạn tức đến phát , “Sao ngươi cứ  dây dưa với  như  chứ?”
“Vậy tại  ngươi   thích ! Bởi vì cô  ? Các   thể! Các ngươi   khả năng!” Tiết Ly  chỉ  Thẩm Ngư.
Thẩm Ngư kinh ngạc  Ôn Nhạn.
Ôn Nhạn cũng sửng sốt, thế  là ?
“Ôn Nhạn, ngươi  tâm  ? Ta đối xử với ngươi   ? Tại  ngươi     đến một cái chứ! Ta nghĩ ngươi thích giọng hát của Thẩm Ngư, nhưng cô  mất giọng hát , tại  trong mắt ngươi cũng chỉ  cô ? Tại !”
“Là ngươi ?” Ôn Nhạn ngơ nhác  Tiết Ly Anh. “Tại  ngươi   ?”
“Tại ?  , tại  nhỉ? Tại    thích ngươi chứ? Ha ha…” Tiết Ly Anh  phá lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-mo-tro-ve-thoi-nha-duong-toi-gap-duoc-nguoi-dinh-menh-sap-dat/chuong-9-tham-ngu-xa-ngut-ngan-dam-thien-nhai-lo-bat-dau-tin-vao-su-dau-kho-cua-chia-ly.html.]
“Đủ ! Đường  nữa!” Ôn Nhạn hét lớn với Tiết Ly Anh
“Nếu ngươi   chịu thích ,  ngươi cũng hòng  như ý! A, ha ha!” Tiết Ly Anh rút bội kiếm , đ.â.m về phía Thẩm Ngư.
Túy Nguyệt Các - 醉月阁
“Dừng tay !” Thẩm Ngư  kịp phản ứng, Ôn Nhạn  lao thẳng về phía cô.
Tiết Ly Anh lập tức thu kiếm  nhưng vẫn  kịp, mũi kiếm thoáng  lệch, đ.â.m về phía trái Thẩm Ngư, thẳng  trái tim của Ôn Nhạn.
“Ta… Ta,,   cố ý!” Tiết Ly  vứt kiếm xuống đất, choàng tỉnh, hoảng hốt . “Ôn Nhạn, xin , thật sự  xin , là  của .”
Thẩm Ngư  lấy Ôn Nhạn, khàn giọng : “Mau tìm đại phu.”
“, đúng, tìm đại phu, nhanh  tìm đại phu, thất thần  đấy  gì! Nhanh lên, nhanh lên!” Tiết Le Anh điên cuồng chạy  ngoài, nhanh chóng  lệnh cho hạ nhân.
“Tiểu Ngư,   .” Ôn Nhạn  chằm chằm Thẩm Ngư .
“Ngươi đừng  chuyện.” Thẩm Ngư bật .
“Tiểu Ngư, thực   thích cô.”
“Ngươi đừng  nữa.” Thẩm lau nước mắt.
“Tiểu Ngư,  cô  cũng  .”
“Ta  bảo ngươi đừng   nữa!” Thẩm Ngư càng  càng lớn.
“Ta cũng   chết, cô  thảm như   gì?” Nhìn thấy Thẩm Ngư  chuẩn  , cô lập tức : “Ta  ,   nữa, buồn ngủ quá,   ngủ một chút.”
“Ngươi đừng ngủ, nhất định đừng ngủ.”
“Mỹ nhân Tiểu Ngư, yêu cầu của cô nhiều thật đó,  cho  chuyện,  cho ngủ,   ngủ một lát cũng   .” Ôn Nhạn bĩu môi trách móc.