Hừ, thể để hậu bối giẫm lên đầu như , chẳng qua chỉ là thịt một con heo thôi mà? Nhà bà điều kiện.
Nhà Lục Ngọc sắp thịt heo, tin tức nhanh lan truyền khắp thôn.
Trước đây Tiêu Thái Liên từng , khi thịt heo sẽ đãi cả thôn ăn lẩu.
Lần thịt heo cũng là để mừng tân gia cho Lục Ngọc.
Ngôi nhà của nhà họ Thẩm dọn dẹp tương đối thỏa, lúc nào cũng thể chuyển ở.
Chuyển nhà kiêm thịt heo, Lục Ngọc là đầu tiên.
chuyện cũng ai ghen ghét cô, ai bảo cha cô nuôi heo, nhà chồng cũng nguyện ý thu xếp cho cô.
Chuyển nhà đến nơi ở mới, trong nhà thiếu nhiều đồ dùng sinh hoạt, Lục Ngọc liền mua sắm một ít vật dụng.
Cô với Tiêu Thái Liên một tiếng, bà cũng vui vẻ: “Được, bảo Cầm Duy với con.”
Nhìn thấy vợ chồng bọn họ ân ái, bà cũng vui.
Dạo Phó Cầm Duy đang thương ở nhà, Tiêu Thái Liên thấy rõ, hai họ như hình với bóng.
Lục Ngọc ở bên cạnh gọi Phó Cầm Duy, lúc mặc một chiếc áo màu xanh đen, rõ ràng là một chiếc áo quá đỗi bình thường, nhưng Phó Cầm Duy khuôn mặt tuấn tú, khí chất , mặc cảm giác như minh tinh điện ảnh.
Lục Ngọc đến gò má ửng hồng, lập tức quên mất chuyện gọi là gì.
Phó Cầm Duy hỏi: “Người núi cây sơn dại, nàng ăn ?”
Lục Ngọc xong liền thấy thèm. Sơn dại là đặc sản địa phương, vị chua ngọt, thể mứt, ngâm rượu. Ăn một quả khi khẩu vị, giúp tiêu cơm, thông khí, quả thực là món ăn tuyệt vời. Lục Ngọc lập tức đổi kế hoạch, với Phó Cầm Duy: “Vậy chúng mau hái thôi.”
Anan
Người trong thôn lên núi thường theo nhóm. Nếu loại quả ngon nào, chỉ cần hai ngày là hái sạch.
Phó Cầm Duy đáp một tiếng, cùng Lục Ngọc lên núi.
Lục Ngọc còn mang theo một chiếc làn trúc từ trong nhà.
Sau khi lên núi, quả nhiên thấy nhiều đang hái sơn dại.
Những quả sơn dại đỏ au, nhỏ xinh, vị ngon, nhiều hái ăn. Họ tùy tiện lau quả hái lên , bổ đôi cho miệng, vị chua ngọt lan tỏa.
Lục Ngọc chọn hái những quả lớn, trông xinh xắn. Sơn ở đây nhiều vô kể, chẳng mấy chốc hái đầy nửa làn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-253.html.]
Phó Cầm Duy hái cũng cho làn của Lục Ngọc.
Những xung quanh họ, lộ nụ ám , còn ngừng trêu chọc: “Dô dô dô, sinh viên đại học nhà chúng giờ cũng quan tâm vợ !”
“Nói gì , quan tâm vợ từ lâu .”
Gò má Phó Cầm Duy nóng lên. Thấy ngượng ngùng, bên cạnh càng đà trêu chọc.
Lục Ngọc nắm tay Phó Cầm Duy, kéo đến chỗ ít hái hơn.
Mọi thấy cảnh đó, càng thêm trầm trồ. Lục Ngọc còn bảo vệ chồng .
Trên núi sơn nhiều, chẳng mấy chốc hái đầy cả hai chiếc làn. Cuối cùng, cây vẫn còn nhiều. Lục Ngọc nghĩ hôm nay lên núi dễ dàng, bèn bảo Phó Cầm Duy cởi áo khoác , đựng thêm một ít mang về.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Đến khi hai xuống núi, Lục Ngọc xách làn, Phó Cầm Duy mang chiếc áo khoác đầy sơn tay.
Mùa thu, núi hoa dại nở rộ, muôn màu muôn vẻ.
Lục Ngọc ngắm một lúc lâu.
Hoa dại núi mọc khắp nơi, trông thật mạnh mẽ. Bỗng cô đầu , phát hiện Phó Cầm Duy biến mất. Cô gọi mấy , mới từ phía xa , tay cầm một bó hoa nhỏ đưa cho cô.
Lục Ngọc cảm thấy nơi mềm mại nhất trong trái tim khẽ rung động, gò má nóng ran.
Tim cô đập thình thịch.
Phó Cầm Duy thấy cô thích, liền hái thêm vài đóa để bổ sung bó hoa.
Hôm nay nhiều lên núi hái quả dại, ai nấy đều xách theo làn, tay cầm bó hoa.
Người xuống núi tươi với Tiêu Thái Liên: “Xem kìa, con dâu và con trai nhà chị, tuổi mà còn như trẻ con, hái hoa chơi nữa!”
Tiêu Thái Liên : “Người trẻ tuổi bọn nó thích mấy thứ .”
Mọi xong, vội : “Ai mà chẳng thích hoa, chỉ là nhà chúng ai hái cho thôi.”
Tiêu Thái Liên mắng: “Thế mà cũng gato, sẽ hái cho cô, bao nhiêu bấy nhiêu.”
Người trong thôn : “Không cần thím hái, chồng hái cho.”
“Ôi trời, cô hoa, cô là đàn ông!”