Lục Ngọc ý đồ của họ là dĩ hòa vi quý. thái độ vênh váo của cô gái bán hàng, Lục Ngọc cô cũng là kiểu thích giơ cao đánh khẽ.
Lục Ngọc và mệt mỏi một quãng đường dài, chỉ mong tìm nơi nào đó để nghỉ chân.
Hơn nữa, trang phục của Đại Tráng và Thiết Ngưu, dù đồ thời thượng, nhưng vẫn chỉnh tề, sạch sẽ.
Bọn họ rõ ràng là kiểu ăn h.i.ế.p kẻ yếu, thấy tình thế bất lợi vội xin qua loa, chẳng hề chút thành ý nào.
Những lời của Lục Ngọc khiến chủ nhiệm và cô gái biến sắc, mặt đỏ bừng.
Những mặt ở đây từng chứng kiến tình cảnh gay gắt như . Lục Ngọc sang Đại Tráng : “Được , đặt đồ xuống , chúng tìm nơi nào đó thể phân rõ trái.”
Dù họ quyền thế, nhưng sở hữu một ưu thế lớn nhất: gì trong tay sẽ chẳng sợ kẻ tất cả.
Trước khi đến đây, huyện dặn dò gây chuyện, nhưng , đối phương chủ động kiếm chuyện với họ.
Nếu đạp lên mặt mà còn nhẫn nhịn, thì chẳng khác nào tự mất thể diện của cả huyện, khiến cho rằng thôn quê lên thành phố thì mất hết cả khí phách.
Chủ nhiệm liền hít một lạnh. Hôm nay bọn họ chọc ai ?
Chủ nhiệm vội vàng : “Không đến mức đó, đến đó , ban nãy là chúng , để cô chịu ấm ức , thực sự là một hiểu lầm lớn.”
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen bên cạnh lập tức lên tiếng: “Các mau xin vị đồng sự !” Ông bên cạnh rõ ngọn ngành sự việc.
Chủ nhiệm lập tức ngoan ngoãn xin : “Xin , xin !” Ông còn định đưa cho họ vài phiếu lương thực, rằng trong hội chợ rau củ tới thể dùng phiếu để mua đồ ăn.
Đây là phiếu mà ông kiếm hôm nay, vốn định dùng để lấy lòng khác, ai ngờ hôm nay dùng ở đây.
Cô gái quầy thấy cả chủ nhiệm cũng xuống nước, cô cũng đành lên tiếng xin . Lục Ngọc nhắc nhở cô đừng coi thường khác nữa.
Sắc mặt cô chút tự nhiên. Sau sự việc hôm nay, mấy chục ở các bộ phận trong nhà nghỉ đều sẽ lấy chuyện trò cho cô .
Người ở lứa tuổi vốn coi trọng thể diện nhất, nghĩ đến cảnh chế giễu, lãnh đạo gọi tên phê bình mặt , cô cảm thấy còn khó chịu hơn cả giết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-345.html.]
Anan
Cô gái quầy đỏ hoe mắt.
Giám đốc Lý, đàn ông nãy, cũng nhận đàn ông trung niên mặc đồ đen. Ông toát mồ hôi lạnh, cúi gằm mặt xuống.
Lục Ngọc ý định bỏ qua cho . Cô : “Sao nào, mới phân rõ trắng đen, xông kêu oan cho ai ? Anh là bảo vệ của ai ?”
Lời khiến cô gái và Giám đốc Lý tái mặt. Lục Ngọc luôn cách đánh chỗ yếu nhất! Kiểu thể chống đỡ nổi?
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng sang, : “Giám đốc Lý, nhớ hình như gia đình thì .”
Giám đốc Lý ngờ nhắc nhở mặt cấp , đầu lưỡi cứng đờ: “, đúng, đúng… … … … chỉ là phụ nữ cho mờ mắt thôi…”
Người đàn ông trung niên mặc đồ đen cũng gì thêm. Anh hoảng loạn sự nhơ nhuốc trong lòng.
Anh vội vàng đổ hết tội , trực tiếp đẩy vấn đề lên đầu cô gái quầy.
Cô gái kinh ngạc . Tuy cô thích những chuyện mờ ám mặt lãnh đạo, nhưng bao giờ ý nghĩ gì với đàn ông bóng bẩy như . Sao vô cớ hủy hoại thanh danh của cô chứ?
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Trong lòng oán hận vô hạn, nhưng mặt chủ nhiệm, cô tiện phản bác.
Trước đây cô còn vênh váo tự mãn, giờ đây đầu , biến thành kẻ thấp kém.
Cô gái nước mắt lưng tròng, giận dữ trừng Giám đốc Lý. Ai cũng thể thấy ánh mắt cô đang rực lửa!
Lục Ngọc : “Ồ, hóa dễ dàng cho mờ mắt đến , là giám đốc của công ty nào ?”
Giám đốc Lý đợi Lục Ngọc hết lời, sợ cô buông những lời lẽ gay gắt hơn nữa, liền lập tức : “Xin , thật sự xin , khiêng giúp cô, các ở phòng nào?”
Anh thô lỗ chuyển đề tài, bước lên đoạt lấy thùng hàng từ tay Thiết Ngưu.