Bát rơi xuống đất, canh hạnh nhân đổ lênh láng,  bẩn tấm thảm sang trọng. Văn Cảnh cũng  hề tức giận, chỉ niệm một câu thần chú, dọn sạch vết bẩn.
 
“Nàng vốn  linh căn,   vì  linh căn  loại bỏ, mới trở thành  phàm như .” Văn Cảnh , “Trên n.g.ự.c nàng  một vết đỏ, đó là dấu vết để   khi loại bỏ linh căn.”
 
Ta lập tức tát Văn Cảnh một cái: “Ngươi    hổ!”
 
Vết đỏ  n.g.ự.c , chỉ  cởi áo mới  thấy, Văn Cảnh trông thì đạo mạo, nhưng  là kẻ đạo đức giả.
 
“Nếu phu quân   , nhất định sẽ  tha cho ngươi!”
 
Trên mặt Văn Cảnh hiện lên dấu tay,  thậm chí còn  né tránh cái tát  của .
 
“Trân Trân,  chỉ là một phàm nhân. Đời  ngắn ngủi, những ngày tháng các ngươi bên , chẳng qua như mây khói thoảng qua, chớp mắt sẽ tan biến.”
 
“Ta  tin, Hạ Cẩn Chi   yêu , chúng  là vợ chồng, sẽ bên  trọn đời.”
Văn Cảnh giơ tay lên, giữa  trung liền xuất hiện một màn mây, giống như một tấm gương. Trên đó hiển thị cảnh tượng  linh chu.
Hạ Cẩn Chi đợi bên ngoài phòng,  khi cửa mở, một nữ tử  dung mạo giống hệt  bước . Hai    mỉm , nắm tay rời .
 
“Không ... đó   ...” Ta lẩm bẩm.
 
“Nàng  là một thảo mộc tinh  phái , giống như Thủy Bích. Nàng  sẽ giả dạng thành nàng, ở bên cạnh  đàn ông đó cả đời.” Văn Cảnh thản nhiên , “Hắn chăm sóc nàng nhiều năm như , coi như cũng  trả hết đoạn nhân duyên .”
 
“Văn Cảnh, ngươi thả  về .” Trong lòng  trăm mối tơ vò, “Phu quân  đang đợi , còn  con trai , nó mới năm tuổi...”
 
“Con trai nàng là Văn Tịch.” Văn Cảnh , “Sau  cũng chỉ  Văn Tịch.”
 
Ta sững sờ tại chỗ, nhớ đến thiếu niên áo gấm .
...
Ta cảm thấy Văn Cảnh điên ,    tu luyện tà đạo gì, tẩu hỏa nhập ma,  dám   là thê tử của . Văn Tịch là con của  và . Ta rõ ràng chỉ là một phàm nhân bình thường. Cho dù là  khi gặp Hạ Cẩn Chi, cũng...
 
Không đúng, ký ức  đó mơ hồ. Ta dường như là một cô gái nhà nông, nhưng  căn bản    việc đồng áng. Lại dường như là con gái của một nhà thư hương, nhưng     ngâm thơ đối câu. Hạ Cẩn Chi luôn mỉm  : “Không , nương tử  một   là đủ .”
 
Nghĩ đến , lòng  dâng lên ngọt ngào,  xen lẫn một chút cay đắng. Chúng   từng xa  lâu như . Văn Cảnh  cho  rời khỏi sân ,  cũng  thể   ngoài. Có một rào cản vô hình ngăn cản . Thủy Bích  đó là trận pháp.
 
Trong lòng đầy sầu muộn,  theo bản năng
tránh một hòn đá trong đất,  thẳng đến cây đào đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-thu-bay-sau-khi-thanh-than/5.html.]
 
“Phu nhân,  thật quen thuộc nơi ,  luôn  hòn đá   vấp ngã.”
Ta lập tức lạnh toát cả .
 
Nếu   từng đặt chân đến nơi ,    thể   trong lòng đất  ẩn giấu một hòn đá?
 
Gió xuân thoảng qua, cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống như mưa.
 
“Thật   ...” Thủy Bích  khỏi thốt lên lời khen ngợi.
 
Trong khoảnh khắc,  bỗng cảm thấy choáng
váng. Dưới tàng cây hoa đào dường như  một đôi nam nữ. Chàng thiếu niên đang mải mê luyện kiếm, còn thiếu nữ  bên cạnh lặng lẽ ngắm  .
 
“Văn Cảnh, nhị sư   mưa hoa  lắm,    ngắm bao giờ.”
Chàng thiếu niên dường như   thấy lời nàng .
 
“Đừng giống như , chỉ  để tâm đến những thứ tà môn ngoại đạo. Tư chất của  vốn  kém, chi bằng hãy chuyên tâm tu luyện.” Chàng thiếu niên thản nhiên .
 
“Vâng ạ.” Nàng thiếu nữ cúi đầu, xoay  bước .
 
Trong chớp mắt, kiếm khí bỗng dâng trào mãnh liệt. Cánh hoa đào  cây đồng loạt rơi xuống, tạo nên một cơn mưa hoa tuyệt .
 
“Đẹp quá...” Nàng thiếu nữ mỉm , để lộ lúm đồng tiền duyên dáng  má.
...
“Thưa phu nhân?” Thủy Bích khẽ gọi, “Người   đây  lâu . Đêm  khuya, gió  lớn, chúng  nên về phòng thôi ạ.”
 
Ta theo nàng   trở về phòng.
Suốt những ngày qua,   thử đủ  cách.  Văn Cảnh vẫn  chịu để  rời . Ta  cho   gần,  liền tự giác  nghỉ  chiếc trường kỷ nhỏ. Cứ cách ba ngày,   sai Thủy Bích hầu hạ  tắm thuốc.
 
“Chàng   gì?”
 
Văn Cảnh đáp: “Việc mất  linh căn  gây tổn hại đến cơ thể nàng,  sẽ giúp nàng hồi phục.”
 
“Thuốc đó   độc chứ?” Ta cố ý hỏi.
“...” Đồng tử Văn Cảnh đột nhiên co rút, đôi môi mỏng mím chặt, “Không  độc.”
 
Ngay  mặt ,  uống  vài viên thuốc,  mới đưa cho  uống.
Ta nhận ,    tổn thương.