Võ Bác Thực sắc mặt cứng đờ, còn  kịp    Khương Thăng Nguyệt giơ tay cắt ngang.
“Anh quản lý hơn bốn mươi   thế nào? Làm nơi  hỗn loạn như ! Không   thu nạp nhiều  như  là dựa  cái gì.”
Võ Bác Thực khóe miệng giật giật, cố gắng nhịn nhục.
Tuyền Lê
“Tự nhiên là dựa  năng lực của ,   đều  kính phục tài năng của . Hơn nữa  còn là dị năng giả,   mới nguyện ý  theo .”
Khương Thăng Nguyệt khóe miệng cong lên, ánh mắt khó dò quét qua . Khiến đối phương đầu da căng thẳng.
“Ồ? Vậy ? Dị năng giả ,   cơ hội thật   mở mang kiến thức một chút. Chỉ là, hy vọng năng lực của , đừng giống như con  giả tạo của  .”
Võ Bác Thực môi khẽ động,   Khương Thăng Nguyệt giơ tay cắt ngang.
“Được ,  nhảm nhiều như . Đi thôi,  miễn cưỡng  xem một chút.” Nói xong liền bước .
Võ Bác Thực một  nghẹn trong lồng ngực,  lên  xuống vô cùng khó chịu. Lén lén trừng mắt Võ Tắc Xuyên và Lục Mao một cái,  đầu .
Lục Mao đợi    mới bật  lớn.
“Ha ha ha,  c.h.ế.t  ! Anh Xuyên,  thấy , mặt    tái mét   .”
Võ Tắc Xuyên khóe miệng cũng nhếch lên một nụ . Lục Mao  Khương Thăng Nguyệt đang rời    chút lo lắng.
“Khương Tiểu thư thực sự  qua , cô sẽ   canh thịt cừu dụ dỗ chứ? Tuy   thèm…”
Võ Tắc Xuyên im lặng lắc đầu. Khương Thăng Nguyệt phía   nhiều vật tư như ,   thể để ý một bát canh thịt cừu nhỏ. Chỉ là cô đột nhiên tới,   rốt cuộc  mục đích gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-129.html.]
Khương Thăng Nguyệt   đám  đang chuẩn  đồ đạc rộn ràng,   im bặt. Cô trực tiếp kéo cái ghế duy nhất   xuống, khoanh chân, thần sắc nhàn nhã.
Dường như     thấy những lời đồn đại đó. Không khí   trở nên quái dị.
Võ Bác Thực ho hai tiếng, nhẹ giọng :
“Tốt , chúng  mau chuẩn  , đừng quá muộn.”
Mọi  lúc  mới bắt đầu hoạt động, chỉ là hai ba  tụ  thì thầm. Thỉnh thoảng  liếc  Khương Thăng Nguyệt. Khương Thăng Nguyệt  vẻ chờ ăn     ảnh hưởng.
Cô mặt mày bình tĩnh nhưng trong lòng luôn cảm thấy kỳ quái. Ngẩng đầu  xung quanh, cho đến khi ngẩng mắt lên, ánh mắt đột nhiên khóa chặt  cửa sổ  tường bên cạnh gần sát trần nhà.
Cửa kính ở đó ban ngày xuất hiện vết nứt, bây giờ  vỡ vụn  ! Nhìn vị trí những mảnh kính vỡ hẳn là  rơi  quần áo, chăn đệm của những  đó,  xảy  bất kỳ tiếng động nào.
Đêm khuya đèn đuốc  rõ, nếu bọn họ sớm nghỉ ngơi mà    đ.â.m  thì tự nhiên  thể kịp thời sửa chữa. Đáng tiếc, bọn họ    cái gì gọi là tiệc đêm.
Khương Thăng Nguyệt thu hồi ánh mắt. Không còn một cánh cửa sổ, mùi  khí hỗn tạp trong nhà dường như cũng nhạt  một chút.
Mà theo cửa sổ bay  ngoài, còn  từng luồng sinh khí còn sót  và mùi m.á.u tanh nồng nặc lúc g.i.ế.c cừu. Khương Thăng Nguyệt cứ  yên  như .
Hà Tú Phân ngủ một giấc tỉnh dậy,  thấy  chiếc ghế duy nhất    . Chiếc ghế đó là của bà, ngoài bà  chỉ  con trai bà mới  !
Bà  nhanh vài bước, phát hiện là Khương Thăng Nguyệt.
“Mọi  đều ở đó bận rộn, chỉ  cô  đây? Trẻ tuổi như   lười biếng,     đàn ông nào dám lấy cô?”
“Cô còn  đây  chịu ? Mọi  đều  việc, chỉ  cô cao quý? Không  việc còn  ăn cơm? Không  cửa ! Người lười biếng như cô, con trai    hứng thú!”
“Lão thái bà, bà là dư nghiệt triều  từ   ? Miệng  như đàn ông, Đại Thanh   bà còn  diệt vong ? Ngay cả khi ruột bà thẳng, cũng  thể cái gì cũng từ miệng bà lôi  ngoài chứ.”