“Người   sẽ cho ông thù lao?”
“Nói là thù lao, nhưng bây giờ tiền  ích gì chứ? Phải cần lương thực, nhưng  một tháng . Nhà nào còn dư lương thực…”
Hai vợ chồng thở dài thườn thượt, lưng càng cong thêm mấy phần.
Lớp quần áo mỏng manh hằn lên xương sống nhô  của cả hai.
Xoạt
Âm thanh đột ngột  cả hai giật , Du Thạch vội vàng che  chiếc điện thoại đang rung.
Hai   màn hình, nhất thời trợn tròn mắt!
“Lão Du! Ảnh  của cô   thật ? Có  chụp  ngày tận thế ?”
Mắt Hứa Miểu đầy vẻ nghi ngờ và một chút hy vọng  Du Thạch.
Tuyền Lê
Du Thạch khó khăn nuốt nước bọt.
“Là thật, bà  thời gian chụp  đó là bốn phút . Chắc là mạng kém, bây giờ mới gửi tới.”
“Hơn nữa, cô     chữa trị gia súc. Lúc  còn nuôi nổi gia súc, chắc chắn  thiếu vật tư!”
Hai   , thấy  hy vọng đang dấy lên trong mắt đối phương.
Trái tim kích động của Du Thạch đột nhiên lắng xuống.
“A Miểu, vạn nhất   là kẻ lừa đảo thì ?”
Khuôn mặt bà nở một nụ .
Khí chất của bà vô cùng tao nhã, điềm tĩnh, ngay cả khi bây giờ  già, khi  cong khóe môi còn giống như một hồ rượu ngon ủ lâu năm.
“Chúng   gì để   lừa chứ? Ngoài hai cái  già  ,  còn gì cả.”
“Thử , vạn nhất ? Hai ngày nay…”
Sự lo lắng trong mắt bà càng thêm nặng nề: “Hai ngày nay tần suất mấy kẻ đó cạy cửa ngày càng nhiều.
Nếu chúng   nghĩ cách, sợ rằng sẽ c.h.ế.t đói hoặc là…”
Du Thạch cũng  chút sợ hãi.
Hai bàn tay nắm chặt lấy , hy vọng mang  cho  sức mạnh.
Du Thạch kiên định , nhấn  nút gọi thoại  mạng.
Bên , Khương Thăng Nguyệt đang   ghế dựa tầng âm  sách kiêm giám sát.
Điện thoại đột nhiên bắt đầu rung lên.
Cô  thấy yêu cầu gọi đến  màn hình, nhướng mày : “Xem   gấp.”
Nhấn nút trả lời.
“Xin chào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nam-trong-tay-thanh-pho-ngam-trong-tan-the-toi-dien-cuong-tich-tru-hang-trieu-vat-tu/chuong-144.html.]
Bên   lên tiếng.
“  ông bây giờ  thể gọi điện là  đưa  lựa chọn.
 sẽ dùng vật tư, lương thực để trả thù lao.
Hãy tin , thù lao của  sẽ vượt xa tưởng tượng của ông.”
“ đoán tình trạng hiện tại của ông chắc chắn  nguy cấp.
Chọn  là con đường sống duy nhất của ông.”
Khương Thăng Nguyệt  thể  thấy hai luồng  thở ở đầu bên ,  nặng nề và gấp gáp.
Như đang suy nghĩ, đưa  một quyết định nào đó.
Cô gõ ngón tay vô thức  cạnh ghế dựa, vẻ mặt nhàn nhã.
Một lúc lâu , một tiếng thở  yếu ớt truyền đến từ đầu dây bên .
“  thể  việc cho cô, chỉ cần cô trả cho  lương thực  thù lao.”
“Ông  thể yên tâm, chỉ cần  năng lực,  tuyệt đối sẽ  bạc đãi về phương diện thù lao.”
Bên  dường như thở phào nhẹ nhõm: “Không     tìm  cô?
 bên  vẫn còn ở trong khu dân cư, xác sống quá nhiều.  và vợ ”
“Hai  hãy thu dọn những thứ quan trọng, hai tiếng nữa  sẽ đến đón. Ở nhà chờ .”
Bên  im lặng vài giây, nhất thời ngây ngẩn cả .
Khương Thăng Nguyệt chủ động hỏi: “Ông họ gì? Cụ thể là ở phòng nào, tòa nhà  tám?”
“ tên Du Thạch, vợ  tên Hứa Miểu, chúng  ở…”
Khương Thăng Nguyệt khó hiểu đưa điện thoại lên , cuộc gọi   ngắt.
Mất mạng.
Hai  đang tụm   điện thoại ở đầu bên  đột nhiên  còn động tĩnh của đối phương.
Nhấc điện thoại lên mới phát hiện mạng   tín hiệu.
Hai  lo lắng  .
“Không  cô     địa chỉ nhà chúng  ở ?”
Du Thạch gượng  một cách khó coi.
“Chắc là   ,bà đừng lo.
Như lời bà , chúng  cũng  còn đường nào khác, cứ thử cách  thôi.
Nếu   bà  thói quen tích trữ lương thực từ , chúng  cũng  thể chống đỡ  đến bây giờ.”
“ chút lương thực cuối cùng của chúng  cũng  ăn hết  sáng hôm qua ."