Con Sen tức giận tột độ  thấy mặt nó đỏ ngầu, còn   khi  Tùng  khuôn miệng  khỏi bật lên nở nụ  khoái chí.
Con Sen liếc   hậm hực  đó  nhanh  ngoài đóng cửa , còn  phía  Tùng gọi với theo ỉ oi mấy tiếng mới chịu im ...Lúc   bụng của  cũng reo lên ọt ọt báo hiệu cơn đói đang đến nên  cũng chẳng thèm quan tâm xem Tùng đang  gì bên  mà liền vội mở cái lồng bàn   xuống phần thức ăn của .
  mở trong đầu  tưởng tượng chắc phần cơm của  ngon lắm,  đang lúc cơn đói đang đến nên thèm ơi là thèm,   mà khi cái lồng bàn  dỡ lên, xém chút   quăng luôn cái mâm cơm xuống đất.
 trố mắt lên , cái gì  nè, trong mâm chỉ  một chút cơm,cơm thì   khét và một khúc cá kho thật nhỏ,chỉ còn chút thịt  bộ là xương ,...Vậy là ? Chẳng  lúc nảy…?
Tùng đằng   tới, thấy thái độ khi    mâm cơm   chỉ    với 
" Có gì  mà cô ngạc nhiên quá , ở trong cái nhà  cô càng hy vọng thì chỉ càng thất vọng nhiều thôi.
 ngước mắt  Tùng, bàn tay run run đặt lồng bàn xuống  uất ức lên tiếng
" mà lúc nãy ngoài  họ ăn thức ăn ngon lắm mà ,   thế  ?
" Giống thế   đúng ?
Tùng  tới bên  bàn, bưng mâm thức ăn của   ,    đó  gật đầu lia lịa
"  ..họ ăn thế  nè? Sao của   thế . Không     đó hỏi cho  lẻ mới .
 toang  lên rời  thì Tùng  vươn tay kéo tay  ,  cau mày 
" Cô mới về đây đừng  mà gây chuyện nữa, mấy chuyện cỏn con  bỏ qua .
 vẫn còn ức nên 
"Là ông Đình  cưới  cho  chứ   tự  theo   mà họ đối xử với  như thế, xem  cơm thì khét đen khét đỏ,còn khúc cá nè,  coi  giống cho  ăn ?
" Vậy bây giờ cô  họ xem trọng cô, cho cô ăn ngon mặt  ?
"  cần với cao tới đó, chỉ cần đối xử  với  một chút thôi,  thấy đó từ hôm qua nay  về  chi  đủ chuyện.
" Cô  sống  ở nhà  thì chờ một thời gian , bao giờ vai diễn khùng điên  của  hạ màn lúc   sẽ đối xử thật  với cô mà chẳng cần ai  điều đó nữa cả…
"Anh…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-12.html.]
 lặng , một dòng nước ấm vô tình luồn lách  tận tim gan,   Tùng,  ánh mắt và gương mặt đang  nghiêm túc của Tùng,  sẽ đối xử  với ? Có thật sự là Tùng    là   nhầm…
Thấy  im lặng Tùng chỉ khẽ , nụ  lúc  vô cùng ấm áp,đẩy phần cơm của  qua cho   hắng giọng  
" Phần cơm của  nhiều quá  ăn  hết, là  với cô ăn chung …
  Tùng, cảm thấy hơn thẹn nên chỉ lí nhí đáp 
"Có   đó? .. ăn nhiều lắm nha…
" Cô cứ việc ăn .Cô no thì  cũng no mà..
"Vậy   khách sáo. Anh cũng ăn .
Bữa cơm đó đối với Tùng như thế nào  chẳng rõ nhưng đối với  nó là bữa cơm vui vẻ thật sự dù là đang  ghét mụ v.ú già và con Sen nhưng  cũng  khỏi cảm kích khi nhận  cách xử xự   của Tùng, giữa một biển  ghét  chỉ cần một  lắng lo cho , đôi khi là những điều nhỏ nhoi thôi nhưng đó  là cả một chân tình  gì so sánh .
........
….Đầu giờ chiều   ngoài phụ    cỏ, vì ở trong phòng mãi cũng ngột ngạt với  chiều nay Tùng  hẹn với bác sĩ để khám bệnh nên    con Sen đưa  ,  ở mãi trong phòng cũng cuồng chân. Thế là khi  sân    quen với  ,   thêm  dì Lành và con bé Linh.
Vừa nhổ cỏ dì Lành  trò chuyện với 
" Mợ hai đúng là     giỏi, xem mợ mần cỏ mà  phục mợ, cứ  nhanh thoăn thoắt  ý?
  khen nên càng khoái chí, nhưng cũng  từ tốn trả lời
"Có  dì, mấy chuyện  là chuyện thường mà ai  chả .
Bên cạnh bé Linh cũng  qua cạnh , nó  đông  tây  nhỏ nhỏ tiếng( con bé  là bé mà lúc trưa nó kêu   ăn chung bàn ý)
" Mợ hai   chứ con thấy   mấy đời chịu đụng xuống bụi cỏ như mợ?
"Em  ai hả Linh?
" Thì con Sen đó mợ, từ ngày nó về đây cứ đỏng đa đỏng đảnh phát ghét. Nó ỷ nó  bà hai cưng   coi ai  gì, cả bà v.ú nữa đó mợ.
"Vậy ?
" Dạ. Mợ ở đây lâu ngày sẽ rõ  chuyện thôi.