Bà Vú thấy  đang cầm chặt cái ghế thì liền khựng chân , mặt bà  xanh lét ngó qua bà hai  
" Đó con thấy con quỷ  ? Nó hung dữ lắm, con coi nó  coi con  gì .
Nghe  bà hai còn tức giận hơn nữa,  thấy ánh mắt bà  trừng lên thật to  , hai bàn tay nắm  thật chặt. Bên  bà v.ú  cầm cái quạt quạt   bà hai mấy cái  
"Con bình tĩnh, tức giận là hại cơ thể đó huống hồ con còn đang  thai...con  con  cho nó ăn roi kìa nó mới sợ.
" Không cần v.ú ạ, đánh nó  Hào  bắt phạt chúng . Vú tránh   để con  chuyện với nó.
Bà v.ú nép sang một bên, cùng lúc bà hai  dậy  thẳng  chỗ ,  thấy  nên cũng từ từ hạ cái ghế xuống. Thật tình là nắm cái ghế nảy giờ tay  cũng mỏi lắm, với   mới  bà hai đó  thai, mặt bà  chẳng   nhân hậu, lỡ may bà  cố tình  điều khuất tất  đổ tội cho ,lúc    nhảy sông cũng chẳng rửa  nỗi oan. Thế nên phòng bệnh hơn chữa bệnh, bà hai càng bước tới,  càng thụt lùi. Mãi cho đến khi bà  cách   mấy bước chân thì lưng  cũng dựa hẳn  tường.
Thấy  bà  liền nhẽo miệng  đắc ý  .
"Sao? Mày  lui nữa …?
 nhanh nhảu đáp 
" Tựa lưng  đây chắc chắn  bà  sợ té nữa ạ.
"Xem  mồm mép mày cũng mau lẹ lắm đó. Tao  cho mày  ở trong cái nhà  thì nên    ,  ngó  ngó trái  sắc mặt tao mà sống, đừng  lanh chanh mà thiệt cái tấm .
  bà hai  dứt câu liền rùng cả  , ôi cái giọng của bã chanh sả   mà nó chua   ý,  còn cái thái độ  cả ánh mắt như d.a.o , trông bà  dữ dằn lắm, nhưng mà bà  dữ với ai thì   , chứ bà mà dữ với  thì  chẳng sợ bà . Vẫn như cái câu   khắc sâu trong " Dữ với  cần dữ" nên trong lúc   chẳng hề nao núng mà liền bật 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-14.html.]
"Bà hai  thì con xin , nhưng mà trong nhà  con thấy    bà hai là lớn,  bà hai còn  ông Đình Hào và cả bà cả, bà chỉ là là hai thôi mà. Con là phận dâu con ai dạy  con sẽ  theo như ? Chứ  bà hai  chỉ dạy con  mỗi  bà? Rồi khi ông  việc gọi con, con   thì con đắc tội  ai giúp con đây hả bà?
" Vậy mày   cái  nắm quyền nhà  là ai  ? Cái thứ     phận như mày,mày  cái nhà   là một sai lầm .
"Vậy theo bà hai con     phận thế nào? Là  lời bà mới    phận ? Con nhớ con  hỏi cưới về đây  mợ hai nhà  chứ     ở  mợ?
" 
Bà hai   chọc tức đến độ cả  rung lên, gương mặt thì đen kịt như bầu trời sắp nổi lên trận giông bão. Vừa  tay bà giơ lên cao chắc định đánh  thì phía ngoài   tiếng của Tùng  chuyện rôm rả,nhanh tức khắc  với tay mở mạnh cánh cửa phòng  luôn, dù Tùng đang đóng vai khùng, chắc chắn    gì bà   ngay lúc  nhưng  Tùng   thấy cực kỳ an tâm.
Tùng   với con Sen, cánh tay bà hai cùng lúc buông xuống, bà  thấy Tùng thì cau mày , còn Tùng chỉ  hề hề  đó ôm chầm lấy  khuôn mặt Tùng tỏ   ngây ngô    
"Vợ vợ chồng về , vợ  gì ăn  cho chồng ăn với?
  Tùng,  xuống bàn tay rắn chắc đang ôm lấy  tự dưng cực kỳ xúc động, từ lúc nãy đến giờ đấu khẩu với bà hai, tuy  mạnh miệng là thế nhưng trong thâm tâm  yếu đuối  nhiều, vòng tay  bây giờ  kịp lúc đối với  chính là sự quan tâm …
Ngẩng mặt  Tùng, đôi mắt  tự nhiên ngấn nước, khuôn mặt đối diện với   nghẹn giọng 
" Mợ  để chừa phần cơm bên  cho chồng, để vợ  hâm nóng  cho nha.
Tùng vẫn ôm chặt  lắc đầu lia lịa   bộ nhõng nhẽo 
"Không cho vợ   hết,   đây ăn chung với chồng ...nha...nha..vợ…