Cánh cửa đóng , con Sen giật  bối rối thu tầm mắt về,  khoái chí hất mặt hỏi nó
" Nhìn ai trong đó?
Con Sen nó   đáp thẳng thừng chẳng chút ái ngại
"Nhìn  Tùng?
 nhếch môi hỏi
" Bộ mày  sở thích  lén chồng  khác  ?
Nó vẫn dửng dưng
"Bây giờ là chồng của mợ nhưng  đó là của con?
" Ha ha Người  quan trọng cái  ở hiện tại chứ quá khứ ít  nhớ đến lắm nha mày, khôn hồn thì đừng  mà dòm ngó đến đồ của  khác, nhất là đồ của tao?
  nó thách thức  đó bước  thẳng, bỏ  con Sen tức tối    bằng ánh mắt căm phẫn,  đó phía  lưng  còn  nó đập cửa phòng  rầm rầm  mếu máo mấy câu đằng  lưng 
"Cậu Tùng? Cậu  đây? Cậu coi vợ  mắng con kìa  Tùng?
 nhếch mép ,  nghĩ con Sen nó thủ đoạn nhưng đầu óc    trí khôn như ? Tùng hiện giờ đang đóng vai một kẻ ngốc thì nó bảo Tùng bênh nó thì Tùng bênh bằng cách nào? Với   mấy  đối diện giữa Tùng và con Sen  chắc chắn Tùng   tình ý với nó thì ?...
Nhẹ bước   tiếp,thỏa mãn cơn đắc ý   thì bây giờ đây khi mà gần đến gian nhà chính   thấy lo lo trong bụng vì chẳng  ông Đình gọi  đến để  chi.
Bước chân  trong,ánh đèn sáng rực  thấy   đang  mặt đầy đủ cả,  ở bộ salon bằng loại gỗ màu đỏ quý giá  chạm khắc tinh tế hình con rồng uốn lượn là ông Đình Hào, bà hai và v.ú Huệ.
Khi  bước  ông Đình lập tức đặt cái tách  xuống bàn,  ông tuy  tuổi nhưng còn Tùng độ lắm, còn bên cạnh bà hai và v.ú Huệ  thấy  là ánh mắt tỏ   một chút thiện cảm nào luôn.
Tim  đập  mạnh một chút, bước đến gần    khoanh tay cúi đầu nhẹ giọng
" Ba với má gọi con?
Ông Đình   gật đầu ừ một tiếng  khẽ  lên tiếng 
"Con  ghế    ba dạy việc?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-18.html.]
" Dạ con xin phép ạ.
 từ từ ngước mặt lên,cái  gian im lặng đến mức ngột ngạt khiến cho  chẳng dễ chịu chút nào, bàn chân bước nhanh  cái ghế,   xuống,  đầu tiên đặt chân  nơi , cảm nhận của  nó chẳng ấm áp một chút nào  thể  là  lạnh thì đằng khác mặc dù thời tiết bây giờ đang là mùa hè mặc dù là buổi đêm nhưng vẫn còn khá nóng, thế mà khi bước  đây cả   liên tục  ớn lạnh…
Thấy    ngay ngắn bên  ông Đình  lập tức mở lời
"Hôm qua con về đây do  với má con  việc bận nên  ở nhà , bây giờ con  ba  con về đây  thấy thoải mái   hả?
  ông Đình,  nét mặt ông nghiêm khắc nhưng lời    nhẹ nhàng và hiền từ, trong khoảnh khắc  thấy nhẹ nhõm trong lòng  còn áp lực và sợ nữa, định lên tiếng trả lời nhưng  mới mở miệng thì bên  bà hai  lên tiếng  
" Con dâu  nó thoải mái lắm  ạ, đến em nó còn trả treo  mà nó  sợ ai?
Ông Đình đập mạnh tay xuống bàn, liếc mắt  bà hai khó chịu
"Em  thôi  ,  đang hỏi con dâu  mà?
Bà hai giật nảy   ông Đình, cái miệng phút chốc méo xệch
" Thì   em  thế  chi mà  la em, con dâu của  nó  hiền , lúc chiều nó còn trả treo với em  ngớt một từ nào?
"    hỏi em. Là  lớn trong nhà nhưng phép tắc em   thì còn dạy  ai hả?
Ông Đình  bà hai khó chịu  mặt  cho  hả  vô cùng, đúng là     sai ông Đình giàu  nhưng chẳng khinh  với  ông ăn   đàng hoàng, việc nào  việc đó nên xưa giờ trong cái làn An Phú  ai ai cũng kính trọng ông cả, bất giác trong lòng  cảm thấy nể trọng ông vô cùng.
Bà hai lúc  ụ mặt  tu tu, bàn tay còn giả vờ áp xuống bụng    rấm rức
" Bởi cái  em nó khổ nên chồng chẳng thương. Mẹ con  nên dọn  thì hơn con ạ, sống ở đây chỉ tổ họ ức h.i.ế.p .
Bà v.ú bên cạnh thấy bà hai như thế liền vuốt ve an ủi,  đó  về phía ông Đình mà nhẹ giọng
"Mợ hai đang mang thai nên khó ở   thông cảm cho mợ chứ?
Ông Đình  bà v.ú lên tiếng thì liền dịu giọng  ngay
" Thôi v.ú dìu em  về phòng . Ở đây để   chuyện với con nhỏ.
"Dạ !