Nghĩ đến đó tự dưng  rùng cả ,  đó  lưng   cơn gió lùa đến khiến  lạnh buốt, nhanh chân co giò  chạy thẳng một mạch về phòng, sợ hãi thật, cái nhà  đúng là sợ hãi thật
Thấy  trở về phòng trong tình trạng mặt mày tái mét  thở hổn hển. Tùng liền  bật dậy, cẩn thận  tới khoá chặt cửa phòng    đối diện . Anh lên tiếng
"Có chuyện gì?
  thấy Tùng,   về đến phòng  mới yên tâm, hít một  dài cho thoải mái,  trả lời
"  mới    một chuyện quan trọng?
Tùng  thế liền  xuống, vỗ vai   dịu giọng trấn an
"Chuyện gì thì cứ bình tĩnh   , xem kìa mồ hôi đổ ướt cả mặt  kìa?
Nói  Tùng liền với tay rút cái khăn mặt  đầu giường  cẩn thận chậm mấy giọt mồ hôi  mặt cho , hành động  của  bất giác khiến cho  thật sự  ấm lòng, tay  nhẹ nhàng duy chuyển cái khăn  mặt cứ như thể  sợ  đau .  là tư duy của Tùng  khác  nếu như là  khác họ sẽ gấp gáp hỏi   là  chuyện   thì bắt  kể  rành mạch  chuyện, còn Tùng,  như thể  quan tâm chuyện mà  ,  chỉ quan tâm đến  mà thôi…
Bất giác   Tùng ngượng ngùng, cả khuôn mặt  đỏ bừng bừng lên.
Khẽ nhấc mi mắt Tùng khựng tay    , lúc bốn mắt chạm , trông Tùng  trai hơn bao giờ hết, từ ánh mắt lạnh lùng, đôi mày rậm,vầng trán cao, sống mũi thẳng tắp, còn  cả hai má lúm đồng tiền, quả thật ông trời  ưu ái cho Tùng vì càng  Tùng   càng thấy   trai nổi bật hơn hẳn những  trai trong làng, càng đối diện Tùng hình như càng khiến   suy mê   lối thoát . Tùng   hắng giọng giễu cợt 
"Mê  hả?
 như đang lạc  cơn mê  câu  của Tùng gõ mạnh  đầu đánh cho thức tĩnh, nhanh chóng đưa tay đẩy mạnh Tùng ,  bĩu môi một thước 
"  mà mê  hả? Mơ ?
"Vậy    như  nuốt  luôn  hả? Hả?
" Ờ thì...ủa mà lúc nảy  hỏi  câu gì  quên .
 giả vờ gãi đầu hỏi nhầm lảng tránh câu hỏi  của Tùng? Không ngờ Tùng     gian manh,  đó đưa tay lên gõ nhẹ một cái cốc  đầu . Tùng  tự tin 
"Đã là vợ chồng  mà còn ngại ? Vợ mê chồng  gì sai  mà  dám trả lời.
  Tùng  khỏi đỏ mặt,  nghĩ     chịu buông tha cho  nên  chần chừ  gật đầu luôn  mạnh dạn trả lời
" Ờ mê đó   chi ? Ủa mà  thằng chồng nào  cho vợ mê   hả? Sao  ngộ quá ? Đôi lúc  cần cứ  hỏi lên câu thẳng thắng như thế  ? 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-20.html.]
Tùng    đắc ý
"Cần chứ? Ha ha  là cô thừa nhận mê   nha…
" Anh?
  mặt luôn sang một bên chẳng thèm  Tùng nửa, thật  nghĩ    gài  như thế, đàn ông gì mà? Quá đáng thật mà.
Bên  chắc Tùng đoán  giận thiệt nên  đầy 1 phút   vai     khều mấy cái. Giọng Tùng ngọt hẳn 
"Giận hả?
" Nè?
"Ngọc Đào?
"Thôi mà, đừng giận nữa mà?
 vẫn nhất quyết im lặng mặc tình Tùng cứ luyên thuyên bên tai
" Cho xin   mà, chọc cô xíu thôi  chi mà tới mức giận dữ ?
  , trừng mắt  Tùng giận dỗi
"   giận , ai mà dám giận  hai nhà họ Đình cơ chứ?
Tùng thấy    trả lời với  thì liền giả vờ níu tay  mè nheo, cái giọng ngô ngê khờ khệnh như   vẫn còn đang  khùng?
" Thôi mà vợ...vợ đừng giận nữa nha. Cho chồng xin   mà….
 mím môi  khi thấy điệu bộ  của Tùng, thật sự là  giận cũng chẳng  giận 
"Xin  thật ?
" Thật mà?
"Ừ  tha đó.