Tùng đắc ý cứ dồn ép bắt  trả lời cho bằng . Nên cuối cùng  cũng đành miễn cưỡng chống chế trả lời cho  bụng ai 
"Ừ thì cũng...cũng ? Mà đó là hiện tượng bình thường của cơ thể khi tiếp xúc với  lạ thôi. Liên quan gì thích  ?
Trước câu trả lời của  Tùng  buột miệng bật  
" Em đúng là lươn lẹo.
 nhanh chóng bĩu môi
"Nói về độ lươn lẹo thì   qua  ?
" Tóm  em với  đồng loại nhé. Haha   im . Còn một quả lăn luôn cho hết.
Nói đoạn Tùng trở  trạng thái nghiêm túc nhất,  cầm lấy quả trứng gà còn  tiếp tục lăn lên mặt . Vừa lăn trứng   tiếp tục 
"Ngày mai em xem trong nhà  ai  chợ, em nhờ họ sẵn ghé tiệm thuốc đông y ở ngoài đầu đường của bác sĩ Diệp mua thuốc tan m.á.u bầm về  uống  thoa . Cái mặt kiểu vầy ngày mai thế nào cũng bầm đen cho coi.
 cảm thấy đầy ngạc nhiên nên liền hỏi 
" Ở đây  tiệm thuốc lớn  ?công nhận ở  dần dần đổi mới  ha,  như ở làng  qua   cách là bao mà khác biệt quá chừng  đồng ruộng với mấy  dân sống bằng nghề đánh bắt cá. Mỗi   mua thuốc  mua gì đó thì   tận  trạm thuốc hoặc là nặng quá thì chuyển thẳng  bệnh viện,chứ   hiệu thuốc nào gần nhà. Đi xa tới mức  cả nửa ngày mới về.
Tùng gật đầu. Giọng  trầm ấm
"Ừ,do ở bên chỗ em hẻo lánh nên kinh tế  phát triển  thôi?Mà nhớ lời  dặn ?
"  nhớ .Cảm ơn  nha.
"Ừ
Tùng lăn trứng cho  xong thì  mặt  cũng dần  cảm giác êm , nó  còn sưng nhiều nữa…
Cả buổi chiều hôm  Tùng vẫn ở trong phòng, còn  thì cũng    ngoài lúc con Sen đem cơm  và nó  ông gọi    ăn cơm chung, thiệt tình lúc ở bàn ăn,  đối diện với họ  mấy ánh mắt hả hê của bà v.ú và bà hai khi thấy cái mặt  sưng vù mà  ức  tả ,mấy món ăn bày  bàn  nhiều thế mà  chẳng còn thấy  miệng nữa nuốt cơm vô miệng cũng chẳng thấy ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-38.html.]
Ăn cơm xong thì  xuống phía  phụ dọn dẹp trò chuyện tâm sự với bé Linh và dì Lành,  đến chiều, đến tối khi  việc trong nhà  xong  mới  trở về phòng ngủ…
…..
Một đêm  trôi qua, bình minh  đến,  mở mắt thức dậy trong uể oải, bật dậy  xếp mền gối  một góc,  lên giường thấy Tùng vẫn  đó, gương mặt  nhắm nghiền mắt đối diện với ,bất giác   thích ngắm  nên cứ  mãi,cái cảm giác ở cùng với một  lạ  tệ nếu như họ đối xử  với , nên mỗi ngày trôi qua khi giật  thức giấc vẫn thấy   cảm giác đúng thật là bình yên.
Bất ngờ Tùng mở mắt , phát hiện  đang   lập tức mở lời trêu chọc
"Cả tối  ngủ  đó  lén  ?
 thu vội tầm mắt về  bĩu môi chối đây đẩy
" Có , vô tình thôi nha.Nhắc cho ai đó nhớ mới sáng đừng  mà kiếm chuyện.
Tùng  , đó vươn vai  dậy, mắt  hướng   ngoài cửa sổ  đó    quên nhắc 
"Trời sáng  kìa, bình thường dì Lành  chợ sớm lắm. Em mau dậy   với dì . 
Nghe Tùng nhắc  mới nhớ nên liền gấp gáp   phòng tắm vệ sinh cá nhân,  bộ đồ khác   , tiện thể cũng lấy thêm cái nón đội lên đầu che cho bớt nắng với  cho    ai  thấy mặt ...Xong xuôi  đấy định bước chân  liền thì Tùng lên tiếng gọi  . Anh nhỏ tiếng dặn dò  mấy câu  khi  khỏi nhà.
Bước  sân, bắt gặp ngay dì Lành đang quét sân  liền vội  tới hỏi dì
" Hôm nay dì   chợ  dì?
Dì Lành thấy  liền ngưng tay  trả lời
"Có mợ,  quét sân xong là ,  việc chi  mợ.
" Dạ tại con   theo dì  chợ mua chút đồ thôi ạ.
"Dạ  mợ đợi  xíu nghen,  quét sân xong   với mợ . Mà mợ xin ông  hả mợ.
" Dì cứ  , con   cho dì  mà đợi con  theo đó. Giờ con lên xin ba một tiếng đây.
"Mợ xin ông ,   dẫn mợ  chợ cho !