Ra khỏi tiệm thuốc,  định tìm chỗ nào đó
 đợi dì Lành, nhưng khi   mặt khung cảnh nhộn nhịp    kìm chế sự háo hức của   vô thức bước chân  tới đó.
Khu chợ  lớn lắm,bán đủ thứ luôn,     tha hồ  ngắm, cái nào cũng , cái nào cũng ham,  cả nguyên một  trống lớn họ treo  nhiều quần áo kiểu mới, cả đồ nam và đồ nữ, mẫu mã cũng hiện đại hơn  nhiều,  lạ lẫm nhưng  kém phần  mắt,  mà hầu như theo như từ nãy giờ  quan sát  đây   sống khá hiện đại  họ mặc đầm  nhiều luôn,hoặc là đồ bộ kiểu nguyên một màu,tuy nhiên cũng  một   họ mặc kiểu bà ba dân dã nhưng là loại vải lụa,chứ  còn loại vải thô sơ rẻ bèo như bộ đồ  đang mặc  .Tự nhiên  xong  so sánh cái  buồn luôn, kiểu   lạc lõng ý nhưng   bây giờ,   mua  mặc giống họ cũng   , quan trọng   đổi  thứ cần nhất vẫn là tiền cơ mà…
Định bước  sang bên khác xem họ buôn bán mặc hàng gì nữa cũng sẵn tiện tìm dì Lành luôn, thì bất ngờ  một bàn tay đánh mạnh  lưng  đau điếng,  giật   , cùng lúc thấy chị My  đằng   lên tiếng
"Mày   đây hả Đào?
  chị một lúc cũng  bất ngờ liền trả lời 
"Em  chợ theo dì giúp việc mua chút đồ. Còn chị    ?
Chị My láo liên mắt  xung quanh   nhếch miệng 
" Người giúp việc   mày  đây một ?
"Dì  chắc  quanh đây mua thịt cá . Sao chị  ở  , em hỏi mà  trả lời?
" À tao lên  mua quần áo thôi. Mày  đó ở làng     bán buôn chi . Bao năm mặc  mặc  mấy bộ đồ quê mùa mà tao phát chán.
Nói đoạn chị My   từ  xuống   một phát bĩu môi tỏ ý khinh thường
"Nghe  mày  dâu nhà ông Đình Hào, gia đình chồng giàu nứt vách  mà  vẫn  gội rửa  chất phèn trong  mày  hả?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-41.html.]
 hiểu ý chị My đang chê ,vì  sơ thôi hôm nay chị cũng ăn mặc ngon nghẻ hơn đứt  ,  hiểu  mới mấy ngày trôi qua mà chị  khác rõ như .Hôm nay còn bắt chước   mặc đầm, chân mang guốc cao nữa cơ.
Để trả lời  câu  hàm ý khinh    của chị,  chỉ mỉm  
" Người giàu  nghèo cách  một tấm áo   thể phân biệt  chị mà chị   mỉa mai em,   mặc quần áo  đẽ nhưng bên trong túi  rỗng chẳng  nỗi một đồng, còn  ăn mặc bình thường giản dị nhưng trong túi họ tiền lúc nào cũng  thì em hỏi chị chị  chọn bên nào?
Nghe   thế chị My liền lân la ghé sát  tai , chị  nhỏ,   giọng  vẻ ngọt ngào xen lẫn  ý điều tra
"Vậy là ý mày bây giờ mày  tiền lắm hả? Ủa  đó  dâu sướng lắm hả Đào?
 nhún vai  thái độ trở mặt của chị My, cái viễn cảnh     lạ, chị đang dò hỏi nên chỉ trả lời một cách xáo rỗng
" Chị thấy em như vầy thì chị tự đoán . Em chỉ   thôi.
Chị My lúc  tỏ thái độ sang cau . Chị níu mạnh tay  gặn hỏi mãi
"Ý mày là  tao  hiểu?
 mỉm  nhẹ rút tay  khỏi tay chị my, chị My  vẻ đang khó chịu nên  chỉ dịu giọng khẽ 
"Thì... mà thôi em  tìm dì giúp việc đây, chị ở đó mua đồ . Trưa  em còn tranh thủ về nhà với chồng em nữa.
Sợ chị My gây khó dễ nên  nhanh chân chuồn lẹ, cũng may là chị   đuổi theo,chớ  cũng mệt , từ khi  xác định  khỏi nhà đó  thì  cũng  quên  luôn  con nhà họ  nên chẳng  dây mưa.
Đi đến hàng rau quả thì cũng gặp dì Lành,dì hỏi  mua thuốc ?  trả lời  mua xong ,ngó xuống cái giỏ nhựa đầy ắp thịt cá  hỏi dì còn mua gì nữa ,dì  chỉ còn mua vài ký trái cây nữa là xong.Sau đó  phụ dì cầm túi trái cây, còn dì Lành thì cầm giỏ hai dì cháu  lội bộ  trở về nhà.