Rồi cô   ,   mấy bước liền khựng ,  khó hiểu  cô . Cô   xuống tiện tay dọn dẹp luôn đống đồ chơi của Tùng  mới quăng xuống nền gạch,  ngước  , Sen 
" Mợ hai   chú ý nhé,  hai   rơi đồ mợ  dọn nha.
 nhíu mày, tỏ   hài lòng một chút nào,vì cô  dù  cũng là  ở, còn  là mợ hai nhà , thế mà  giọng cô   giống như đang  lệnh cho .
"Sau mợ  dọn, chẳng   hai  thường ngày là Sen dọn cho  ?
Sen   đầy bất ngờ,  đó lên tiếng
"  mà   cưới mợ về thì mợ   nhiệm vụ với  chứ?
"Mợ chỉ  nhiệm vụ là  vợ, còn việc dọn phòng mợ   nghĩa vụ đó.
" Mợ,  con chờ ông bà về  con mách ông bà.
 mỉm  ôn hoà đáp 
"Được mợ chờ nha.
Con Sen  vẻ  bực  về , nó ngúng nguẩy bỏ  ngoài một  ,lúc  theo nó bĩu môi một thước. Chắc nó thấy  mới về nên định ăn h.i.ế.p , nhưng nó lầm , bản tính  chỉ nhịn điều đáng để  nhịn, chứ ai  bắt nạt  thì còn lâu  mới im.
Sau khi con Sen  khỏi phòng  mới    Tùng, vô tình bắt gặp   cũng đang   với ánh mắt lạ lắm, nhưng khi thấy      giả vờ  nhanh  chỗ khác   ngây ngô. Thật sự     lạ.
Một lúc  thì con Sen    tay nó bưng một mâm thức ăn,   nó chả thèm   nữa, chỉ  tới đặt mâm thức ăn lên bàn   với Tùng
" Cậu ăn , hôm nay con  chưng món cá mà  thích nhất ý, con cẩn thận gỡ xương cho  . Cậu ăn  nha. Ăn xong gọi con  dọn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-5.html.]
Tùng  hớn hở gật gật cái đầu với con Sen
"Sen nấu ăn là ngon nhất.
Con Sen mỉm  e thẹn khi  Tùng khen,  thấy mặt nó ửng đỏ lên    ngoài, ngang  nó còn liếc  nữa chứ? đón nó  tình ý với Tùng   đó, tự dưng nghĩ  trong lòng   cảm giác khó chịu  .Vô thức cái bụng  cũng kêu lên ọt ọt, hình như  đói , từ sáng đến giờ chẳng  gì bỏ  bụng.
Liếc  sang bên đó, Tùng  ăn ngon lành, tự nhiên  tủi  kinh khủng, ở nhà  Lan  cho  nhịn đói còn  thì  khi ăn cơm với đồ ăn còn thừa thôi. Hôm nay qua đây cứ nghĩ thoát  cảnh đó , ai ngờ bây giờ cảnh cũ lập   bỏ đói chẳng ai thèm gọi  ăn.
Mặt  xụ xuống, đưa tay ôm lấy bụng, thấy  bàn  ly nước  bợ lên uống cái ực luôn.
Vừa uống xong thì bên    tiếng Tùng 
" Ăn ?
  ,  đưa muỗng cơm về phía ,chớp chớp mi mắt, giọng Tùng nhỏ dần
"Ăn ? đút cho vợ ăn.
 mím môi, tự dưng sống mũi cay xè. Biết là Tùng ngốc    gì thì   nhưng  phủ nhận một điều là câu    của  giống như một lời quan tâm  đó, mà từ nhỏ đến lớn chẳng  ai quan tâm   . Vô thức hai mắt  cay cay  nhoè .    , mâm cơm chỉ đủ một phần nên lắc đầu từ chối
" Anh ăn .  ăn .
"Không  đây ăn . Ăn chung nè.
"   ăn mà,  cứ ăn .
Tùng   trả lời xong,    nữa, tự nhiên  phắt dậy    chỗ , tay vẫn nắm chặt lấy cái muỗng đầy ắp cơm,   im   chẳng    gì thì bất ngờ   xuống cạnh , đưa tay bóp miệng  hả  thành hình chữ O,  hết hồn trố mắt   mà chẳng  , còn  đút nhanh muỗng cơm  miệng    ngây ngô
"Ăn . Ngon lắm đó. Ha ha vô miệng  kìa, nuốt .