Anh chuyện gì mà kỳ thế…?
ngại với má cả đến cái mặt đỏ lên như quả cà chua chín nên hất nhẹ Tùng luôn, còn má cả thì má hiền lắc đầu Tùng. Má lên căn dặn
"Má chắc là con tin vui đấy, tranh thủ đầu giờ chiều má thằng Hải thằng Tùng đưa con My sang bệnh viện kiểm tra con.
" Dạ má.
Tùng đưa tay hiệu nghiêm túc trả lời má cả. Cho đến khi má rời khỏi phòng thì liền xuống bên cạnh giường, nhẹ đưa tay sờ trán vuốt tóc mấy nhưng tự nhiên thấy đổi sắc mặt trông buồn buồn, còn cả với bằng cái giọng điệu trách móc nữa chứ
"Đã là vợ chồng em còn ngại. Hay em con với nên khi má em với vui đúng hả?
nhận là sai, cho buồn nên lập tức níu tay nắm chặt, dùng giọng mềm mỏng nhất để giải thích cho hiểu
" Anh nghĩ sai về em mà em con cơ chứ? Chồng em trai vầy nè em còn nhân giống cho thật nhiều nữa là đằng khác. Tại em sợ đang vui lỡ như em bầu thất vọng nên em mới thế thôi.
"Có thật ? Có đúng là con ?
Tùng hoài nghi , còn thì lập tức gật đầu lia lịa
"Em mà, thật luôn đấy, dối chồng .
" Vậy chờ ăn xong tô cháo bò cho khoẻ đầu giờ chở em viện kiểm tra xem.
….
Cả buổi trưa gia đình náo nhiệt hẳn lên khi mà gì cái tin tin vui lan truyền khắp nhà,vì thế mà con Linh và dì Lành liền xúm liên tục hỏi thăm cho trả lời nên chỉ trả lời chống vách cho qua mà thôi…
Ăn hết cháo, uống hai hết ly nước cam cái bụng no nên căng cứng, cơ thể cũng khỏe nhiều vì công của Tùng tận tình tỉ mỉ bón từng muỗng cháo đưa miệng của . Lần đầu tiên cưng chiều kiểu vầy vui lắm nên dù đang khỏe cũng ráng nuốt hết cả tô cháo luôn để phụ lòng của .
.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-80.html.]
.
.
Từ viện về tay cầm tờ siêu âm trắng đen, hình vòng bụng một chấm đen bé xíu, bác sĩ thông báo em bé của chúng 5 tuần , hẹn 3 tuần nữa tim thai.
Từ lúc thật sự thai là Tùng suốt, bình thường thấy nghiêm túc bao nhiêu thì bây giờ ngố bấy nhiêu, trông buồn lắm, mặc dù cũng mừng khi trong bụng đang một sinh linh nhỏ nhưng chẳng quá như . đến kè kè theo đến đấy, chốc chốc còn chủ động khom xuống bụng thủ thỉ mấy câu đầu đuôi lúc trong xe khi về khiến cho và hải tài xế một phen đau cả bụng.
Xe chạy chầm chậm về nhà, vì Tùng cứ luôn miệng dặn Hải chạy chậm đừng cho xe sốc vì sợ ảnh hưởng đến em bé và , mặc dù Tùng lo thái quá nhưng hải cũng dám cãi lời. Bởi thế mà chiếc xe chạy đường còn chậm hơn cả xe đạp.
Và cũng vì tốc độ xe như thế nên khi ngang qua chợ. Bất ngờ trông thấy một , dáng và cả gương mặt quen thuộc lắm, chỉ là cách ăn mặc hiện giờ khác xa thời gian thôi. Nhanh chóng gọi Hải
"Anh cho xe dừng dùm em.
Anh hải liền tấp luôn lề, còn Tùng thì ngẩng hỏi
" Em hả? Có chuyện gì thì nên im từ từ hẵng . Em em đang mang thai hả?
thở dài, thật tình bực Tùng ghê ý, hiểu đổi cái nết của đột ngột khiến kịp thích nghi luôn. mắt thì dán chặt cái đang giữa chợ. Đầu đội cái nón rách, tay cầm cái lon nhỏ đang chìa phía xin xỏ từng đồng của mấy qua chợ.
Mắt , lòng chộn rộn, miệng mấp máy run run thốt lời cùng bàn tay khều khều vai Tùng và chỉ về phía đó.
"Anh.. xem đàn bà giữa chợ đó... ... là Ngọc Phụng hả ? Anh kỷ giúp em xem.
Tùng hỏi lập tức ngoài theo cánh tay chỉ. Trong tức khắc môi nhếch lên một nụ lạnh lẽo kéo mặt , Hải cho xe chạy , lên tiếng bảo
"Ai thì kệ em quan tâm chi. Họ sai thì kết cục . Vậy thôi.
" mà?
"Không nhưng nhị gì cả? Bây giờ em nên để tâm trí lo cho con chúng nè.