Tim  rã rời, lê từng bước nặng trĩu   hành lang vắng vẻ, bầu trời hôm nay cũng đen kịt, mây âm u bao phủ như đang lấy khung trời đầy giông bão trong . Dưới ánh đèn vàng treo  tường,   dựa lưng  góc nhà, ánh mắt hướng   nơi xa xăm ngoài .
Giờ  chắc chị My dọn đồ  phòng  , và  tối nay chắc chị và Tùng sẽ ngủ chung, họ mới chính là vợ chồng thật sự. Đến cả ông Đình và bà cả cũng im lặng đón nhận thì    quyền gì  tranh dành .
Đưa tay xuống, chạm  bụng ,  mỉm  trong đau xót. Bé con của  đến  đúng thời điểm cứ nghĩ  con   và  sẽ là một gia đình thật sự. Thế nhưng  . Bão tố bây giờ chỉ mới nổi lên thôi…
Ngồi thẩn thờ với hàng đống suy nghĩ nên    con bé Linh   bên cạnh  tự khi nào . Nó đưa sợi thun buột tạm đuôi tóc của  . Con bé cất giọng an ủi
"Mợ  hả mợ. Mợ đừng buồn,    là    mợ. Cậu Tùng yêu mợ lắm đó!
 giật   , thấy con bé   đầy thương cảm, bất giác  nhẽo miệng  với nó, hai tay nhanh chóng lau  nước mắt
" Ừ mợ  buồn, chỉ suy nghĩ tý thôi em đừng lo nha. À  giờ  em   ngủ ?
"Còn sớm mà mợ. Mà mợ  ngủ  mà  con. Đêm xuống  đây lạnh lắm đó mợ.
" Mợ  ngắm mây trời xíu thôi. Tí mợ buồn ngủ  mợ . À mà Linh nè. Em cho mợ hỏi.
"Dạ mợ hỏi .?
Tự nhiên nhớ đến cái vụ hồi trưa ở chợ  lập tức hỏi con bé Linh xem nó   
" chuyện là lúc trưa  ngang mợ thấy    ăn xin giữa chợ mà  đó trông giống bà hai Ngọc Phụng lắm em. Tháng nay em   chợ ? Em  gặp   ?
Nghe  hỏi xong con bé lập tức vỗ đùi cái đét trong sự ngỡ ngàng của .
"Vụ  thì con . Mợ con  nhỏ mợ  nha, là do  hai  đó mợ. Ôi trời  hai thấy ngầm ngầm  mà ghê lắm,   bà v.ú  tù, còn bà Phụng đó ông nể tình nên cho  trở về nhà, ai ngờ  đồn nhà bà   phá sản luôn. Giờ cả gia đình   nhặt ve chai ở ngoài đường kiếm sống, còn bà Phụng đó  xin việc thì  chỗ nào nhận do  hai   giật dây hết địa bàn ở đây , mấy   nể mặt tiếng tăm của gia đình  nên  ai nhận bà    cả, cuối cùng đường cùng    chợ hành nghề thôi.
  xong mà rùng cả  vì  nghĩ Tùng  ác đến thế, dù  thì  cũng là   yêu  còn đối xử tệ như thế thì    khỏi lo cho , khi mà giờ đây  cũng sắp rời  như Ngọc Phụng . 
Nén thở dài  tặc lưỡi  
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-no-tinh-duyen/chuong-83.html.]
" Xem    cũng ác em nhỉ, dù  thì Ngọc Phụng cũng còn trẻ, giờ gia đình như thế  còn mưu sinh bằng cách đó thì tương lai cô  sẽ  về  bây giờ?
"Em đang  ai ác hả?
Giọng  quen thuộc mang đầy sự cao ngạo cất lên khiến cho  giật cả ,    thấy con Linh  mà  điếng  khi thấy Tùng đang  cạnh  hồi nào . Cứ nghĩ  đang mộng du nên dụi mắt mấy   mới dám trả lời
" Anh  em điếng cả hồn. Anh  đây lúc nào ?   hết chuyện em   đúng  hả?
Tùng gật đầu, ánh mắt nghiêm túc dán  gương mặt của , khẽ nhíu đôi mày trông thật khó chịu,  gặng giọng hỏi
"Anh mới là  hỏi em tại   đây đó? Làm  tìm em cả buổi.
 ngẩng đầu     nên    vì trong lòng thật sự bây giờ nó tan nát cả 
" Anh tìm em  chi. Trong khi chị My đang ở trong phòng cùng  cơ mà?
Khẽ lườm  một phát, Tùng hắng giọng hỏi  
-Em đang ghen?
-Không ?
-Thật ? 
-Thật?
-Ngốc. Ai  em My ở trong phòng với ? Ai hả?
- Thì em đoán. Chẳng  lúc ở nhà lớn   với    đưa chị My  sắm đồ một lúc  về ?
Nói  câu đó   buồn, chạnh lòng vô cùng vì nhớ  cái cử chỉ ân cần của Tùng lúc chập tối khi đối xử với chị My.