Á? Công nghệ ở đây đỉnh cao quá ! Đến cả việc lấy nước cũng  cần tự tay  nữa ?
Phía  chiếc bàn trống đó  một cái tủ nhỏ, bên trong  đặt một chiếc hộp màu trắng bạc. Đây hẳn là hộp sữa bột của cô nhỉ?
Cô im lặng quan sát Bạch Tu đang dùng thìa múc từng muỗng sữa bột cho  bình. Sau khi  đủ lượng,  đổ ly nước nóng   bình,  chỉ cần lắc nhẹ vài cái là sữa  hòa tan  .
Một mùi thơm quen thuộc của sữa lan tỏa trong  khí khiến chiếc bụng nhỏ của cô bất giác kêu lên ùng ục.
Bạch Tu đưa bình sữa tới  mặt Linh Khê. Cô lập tức mở cái miệng chúm chím   chiếc răng nào của     toe toét với  một cái. Sau đó, cô đón lấy bình sữa và bắt đầu tu ngon lành.
Đang b.ú sữa say sưa, cô bỗng  thấy một con robot   từ phía phòng ngủ dành cho khách, thứ  tay nó chính là tấm ga trải giường   cô  bẩn ban nãy. Lúc , nó đang  về một hướng khác.
Đây là  đầu tiên cô  thấy robot bằng xương bằng thịt đấy! Cô  kích động nên chỉ tay về phía con robot, miệng  ngừng ê a.
Oa, con robot  đang định  giặt ga giường ?
Bạch Tu  hiểu ý của cô lắm,  nghĩ  lẽ đây là  đầu tiên cô bé  thấy robot nên cảm thấy lạ.
Anh kiên nhẫn giải thích: "Đây là loại robot gia đình kiểu mới nhất,  tiện lợi."
Thế nhưng Linh Khê chỉ tròn xoe mắt   mãi  chớp. Xem  việc dạy cô bé học  cần  nhanh chóng  đưa  kế hoạch .
Bạch Tu cũng thừa  cô bé chẳng hiểu gì cả. Anh khẽ thở dài trong lòng, xem   còn  đợi thêm một thời gian nữa.
Một bình sữa nhanh chóng  cô bé uống cạn. Anh  pha thêm một bình nữa. Sau khi cô bé uống hết cả hai bình,  mới tiện tay ném thẳng chúng  bồn rửa, chẳng cần bận tâm thêm.
Điều đáng kinh ngạc là, ngay  đó, từ bồn rửa vươn  hai cánh tay robot. Một tay giữ chặt bình sữa, tay còn  biến thành một chiếc bàn chải. Vòi nước tích hợp sẵn trong bồn tự động phun nước mà  cần nhấn bất kỳ công tắc nào, kế tiếp, nó bắt đầu quá trình  sạch bình sữa.
Chưa đầy 60 giây , bình sữa   rửa sạch bong kin kít. Bạch Tu cầm bình sữa lên và đặt  trong tủ.
Linh Khê  trân trối  chớp mắt lấy một cái. Đột nhiên, trong lòng cô dâng lên  bao nhiêu lời   nhưng chẳng  nên thổ lộ cùng ai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-tien-ca-be-bong-o-tinh-te/chuong-19-choi-do-choi-12.html.]
Đây rốt cuộc là thế giới kiểu gì  trời? Người ở đây sống sung sướng đến mức  ư?
Việc nhà  cần rớ tay, đến bát đĩa cũng chẳng cần  rửa. Trái Đất cần tiến hóa thêm bao nhiêu năm nữa mới  thể đạt tới trình độ ?
Mãi về  , Linh Khê mới nhận , bản  cô lúc đó quả thực chẳng khác nào một bà lão nhà quê  đầu lên tỉnh!
Sau khi  ăn no uống đủ, Linh Khê  rơi  tình thế khó xử, bởi vì cô  Bạch Tu đặt lên một tấm thảm trải đầy đồ chơi.
Không  Bạch Tu   gì với cô nhưng  đó,    một căn phòng khác ở gần đó.
Mặc dù về mặt tâm hồn, cô  sớm qua cái tuổi chơi mấy thứ đồ chơi  . Thế nhưng chẳng hiểu , ngay giờ phút , cô   .
Ở kiếp , cô  từng  sở hữu thứ gì, dù chỉ một món đồ chơi. Cả tuổi thơ của cô chỉ  thể  , ngưỡng mộ và thèm khát khi những đứa trẻ khác đang vui đùa.
Cô cũng khao khát   tình thương của ba . Ai cũng  cô là một đứa trẻ đáng yêu, dễ thương, nhưng tại  một đứa trẻ đáng yêu như cô    ba  cơ chứ?
Cũng chẳng  ai   nhận nuôi cô cả. Họ đều  một đứa trẻ xinh xắn thế   theo họ sẽ  chịu khổ, rằng một đứa bé đáng yêu nhường  cần   nâng niu và chăm sóc thật cẩn thận.
Cô chỉ  hét lên rằng, cô thực sự  dễ nuôi! Mỗi bữa, họ chỉ cần cho cô một cái bánh bao  nhân thôi là cô cũng  thể lớn lên thật khỏe mạnh và đáng yêu.
Vậy mà bây giờ, cô  thể một  sở hữu nhiều đồ chơi và quần áo  đến thế, còn  một   trai lớn hết mực dịu dàng và chăm sóc cô  chu đáo.
Cô chợt cảm thấy,  , việc   săn lùng ngôi  phát hiện  hẳn  là may mắn. Tuy nhiên, đến  nơi , mới thực sự là may mắn dành cho cô. Từ nay về , cô cũng  gia đình .
Cô siết chặt con búp bê trong lòng, nước mắt vì cảm động cứ thế lăn tròn trong khóe mắt, cuối cùng cô cũng  kìm , nước mắt lặng lẽ trượt dài xuống má.
Những giọt nước mắt trong veo ngưng kết thành hạt ngọc trai xinh , lặng lẽ rơi xuống tấm thảm lông mềm mại mà  tạo  bất kỳ tiếng động nào. Thế nhưng, đó mới chỉ là sự khởi đầu. Tiếp  đó, những hạt ngọc trai nhỏ xinh cứ  ngừng tuôn rơi từ đôi mắt đen láy, trong veo như mặt hồ mùa thu .
Chúng lăn dài qua gò má bầu bĩnh  rơi xuống tấm thảm, cho đến khi một viên ngọc trai vô tình rơi trúng một viên khác, từ đó tạo thành một tiếng "lách tách" trong trẻo thì Linh Khê mới sực tỉnh khỏi dòng cảm xúc.
Cô ngơ ngác  những hạt châu  tấm thảm. Chúng trong suốt và lấp lánh ánh sáng,  mắt vô cùng. Đây là trân châu ?
Sao   chuyện cô  mà rơi  trân châu thế ? Chuyện    khó tin quá .