Linh Khê   thì ngượng chín cả mặt, cô  hổ rúc đầu  lòng Bạch Tu và im bặt.
Bạch Tu mỉm , xoa đầu Nhân Ngư nhỏ và : "Khê Khê  hổ  ?"
Một tiếng "" lí nhí vang lên từ trong lòng .
Khiến    khỏi bật .
Lacey  bé Linh Khê, thầm nghĩ một cô bé Nhân Ngư hiếu động thế  trông vẫn đáng yêu hơn.
Thấy con của Kede  nở, Bạch Tu cũng    phiền thêm, bèn : "Vậy chúng    phiền gia đình hai  nữa,  đưa Khê Khê về  đây, mai sẽ  đưa con bé qua nhé."
Elise gật đầu: "Hiếm khi  về sớm thế , chắc là  dành thời gian chơi với Khê Khê  ? Về  về ."
Sau đó cô   sang Linh Khê,  : "Mai gặp  em nha ~"
Linh Khê giơ bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy: "Mai gặp  ạ ~"
"Mạn Mạn bé bỏng, mai gặp  em nha ~"
Lacey cũng  tiện ở  lâu, bèn  dậy : "Vậy  cũng về  đây,  việc gì cứ liên lạc nhé."
Kede tiễn hai   cửa,  cũng vội vã   với cô con gái rượu của .
Ra khỏi cửa, hai  họ tìm điểm dịch chuyển để về. Lacey đến chỗ dịch chuyển của  ,   với Bạch Tu: "Đại nhân,    ạ. Ngài  thong thả."
Bạch Tu gật đầu: "Vất vả cho  ."
"Không  gì."
...
Về đến nhà, Bạch Tu thả Linh Khê  bể bơi, còn  thì  xuống chiếc ghế đặt cạnh bể, ngắm cô  xuống nước  tung tăng bơi mấy vòng liền.
"Khê Khê , mấy hôm nay   bận,   nhiều thời gian chơi với em, em  giận  ?"
Linh Khê lắc đầu: "Anh,  cứ lo việc của  , em vẫn  mà."
Bạch Tu   tiếp: "Anh  em  thông minh,  cần   bận tâm điều gì cả, trông em chẳng giống một đứa trẻ chút nào."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-tien-ca-be-bong-o-tinh-te/chuong-51-that-tha.html.]
Linh Khê bơi  gần thành bể, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn và đôi mắt to tròn lên  Bạch Tu,  khẽ: " mà... Em là trẻ con thật mà ..."
Bạch Tu mỉm : "Thân thể em đúng là của một đứa trẻ, nhưng suy nghĩ của em thì  chắc."
Thật  Linh Khê  bao giờ cố ý che giấu bản . Vì cơ thể cô đúng là một đứa trẻ, nên những hành động  giống trẻ con thường chỉ khiến  khác nghĩ rằng cô thông minh hơn bạn bè đồng lứa mà thôi.
Chứ ai mà nghĩ nhiều đến thế! Cô cảm thấy ông  "hờ"  của , hình như  khó đối phó thì ?
Cô ngước   với vẻ mặt ngây thơ vô  tội: "Em... Em  hiểu... Anh  gì hết."
"Em hiểu mà."
Linh Khê  hiểu tại  Bạch Tu   những lời . Lẽ nào… Anh  chấp nhận một con  như  của cô ư?
Nếu       là một đứa trẻ đơn thuần, liệu    nghĩ  là   ? Càng nghĩ, lòng cô càng trĩu nặng.  cô vẫn  hỏi cho rõ suy nghĩ của Bạch Tu. Nếu   bận tâm thì thành thật một chút cũng   !
Cô ngước lên, giọng đầy mong chờ: "Vậy… Anh ơi, … Anh còn cần em nữa ?"
Bạch Tu dịu dàng xoa đầu cô: "Vậy là em thừa nhận  ?"
Linh Khê ngoan ngoãn gật đầu.
Tâm trạng Bạch Tu trở nên vô cùng vui vẻ: "Không  cả. Anh vẫn cần em. Thậm chí,  còn thích em của hiện tại hơn."
Nghe những lời , Linh Khê cũng vui lắm. Cô thực sự  quý mến   .
"Đây chính là nhà của em. Em   gì thì cứ ,   chúng  sẽ luôn sống cùng ."
Linh Khê gật đầu thật mạnh: "Cảm ơn ,  Bạch Tu… Em  còn… Người  nào khác cả. Sau … Anh chính là… Anh trai… Ruột thịt của em!"
Bạch Tu chỉ khẽ lắc đầu,   gì.
?
Linh Khê  khó hiểu  phản ứng khó đoán của ông  "hờ" . Thôi kệ, miễn là    đuổi   là  .
"Em  chơi , chơi một lát nữa  ăn tối. Đừng suy nghĩ nhiều, chúng  sẽ mãi mãi là  một nhà."
"Vâng ạ ~" Có  câu  của , cô thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Cô thích cuộc sống vô tư lự thế  và càng yêu quý những  thật lòng quan tâm đến  như  Bạch Tu, chị Elise và  ...