Bạch Tu điềm nhiên gật đầu: "  ạ, dùng bữa xong cháu sẽ giải thích với ông ."
Ông cụ gật đầu: "Vậy dùng bữa  ."
Linh Khê thoáng chút căng thẳng. Cô nhận thấy cách dùng bữa của họ giống hệt , quả đúng là  một nhà!
Bầu  khí yên tĩnh đến mức   một tiếng động thừa thãi nào. Linh Khê căng thẳng đến nỗi  dám ăn, chỉ sợ tiếng bát đũa lanh canh của  sẽ phá vỡ nhịp điệu của họ.
Ánh mắt Bạch Tu vẫn luôn dõi theo Nhân Ngư nhỏ. Nhìn dáng vẻ cẩn trọng từng chút một khi ăn của cô,  bất giác thấy  buồn .
"Khê Khê, bọn  quen , em  cần  câu nệ quá ."
Nghe , ông cụ liếc mắt  sang. Linh Khê vội vàng cúi đầu,  vẻ  ngượng ngùng.
"Ta  cháu sợ  ?" Lão Tướng quân Keston thầm nghĩ, ngay cả khi cháu trai  còn nhỏ, ông cũng  từng dùng giọng điệu ôn hòa đến thế để  chuyện.
"A? Dạ ,    ạ ~" Linh Khê cảm thấy  ưu ái mà  bất ngờ, ông lão  thực    bụng.
"Ông ơi, chỉ mong lát nữa ông   cháu dọa sợ là  ."
Tướng quân Keston  hiểu ý của Nhân Ngư, bèn  cháu trai  đầy thắc mắc.
Bạch Tu khẽ nhếch môi: "Cứ dùng bữa  ."
Chẳng mấy chốc, Tướng quân Keston  hiểu . Với vóc dáng nhỏ nhắn thế ,   cô  thể ăn nhiều đến  chứ?
Ông liếc  cháu trai: "Thường ngày cháu ngược đãi con bé đấy ?"
Động tác nhét thức ăn  miệng của Linh Khê chợt khựng , lẽ nào  vẫn  ông cụ sợ  !
Bạch Tu sa sầm mặt: "Khê Khê  huyết mạch cao cấp hơn cả Nhân Ngư cấp một. Con bé ăn nhiều để nhanh lớn, hơn nữa còn thông minh hơn những Nhân Ngư bình thường."
Tướng quân Keston tỏ  hứng thú: "Ồ? Thông minh đến mức nào cơ?"
Linh Khê  hổ đến mức  úp mặt xuống bàn. Chẳng qua  chỉ  lợi thế bẩm sinh thôi, trí thông minh cũng ở mức bình thường thôi.
Cô vội giải thích: "Ông ơi, cháu  thông minh  ạ."
Bạch Tu  hề khiêm tốn, : "Bây giờ Khê Khê  những   mà còn học  cả chữ  của Liên Bang nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nang-tien-ca-be-bong-o-tinh-te/chuong-60-dung-bua.html.]
Ánh mắt Tướng quân Keston ánh lên vẻ hứng thú rõ rệt: "Vậy thì đúng là  thông minh. Bạch Tu, cháu  bồi dưỡng con bé cho , đây là một đứa trẻ ngoan."
"Đương nhiên  ạ!"
Linh Khê  hổ đến mức chỉ  tìm cái lỗ nào đó để chui xuống. Tâng bốc cao quá , hu hu,   gánh nổi...
Cô lí nhí lẩm bẩm: "Cháu... Cháu   giỏi đến  !"
Hai ông cháu đang  đó đều  thấy tiếng lẩm bẩm của Nhân Ngư nhỏ, cả hai cùng mỉm  đầy ẩn ý.
Linh Khê cứ cúi gằm mặt,    thấy Bạch Tu đang nhướng mày đầy đắc ý với ông nội , như thể  : Thế nào? Cháu dâu của ông cũng  tệ chứ?
Đáp , Tướng quân Keston chỉ ném cho  một ánh  cảnh cáo lạnh lùng: Thằng nhóc , con bé còn nhỏ, liệu mà giữ kẽ!
Sau đó  khí  trở về yên tĩnh. Bạch Tu gắp thêm một miếng cá lớn  đĩa của Nhân Ngư nhỏ.
"Khê Khê, đừng ngại nữa, ăn thêm chút , em vẫn  no mà ~"
Mặt Linh Khê đỏ bừng, trong lòng thầm trách Bạch Tu,   đầu gặp mặt mà  để trưởng bối  ấn tượng như  chứ!  mà, đồ ăn đúng là  ngon ~
Cô  cắm cúi ăn ngấu nghiến, bụng bảo : Dù   vẫn còn là trẻ con, mất mặt chút cũng đành. Miễn là Bạch Tu  chê  mất mặt là  .
Nửa tiếng , bữa sáng kết thúc. Ông cụ rời  một lát.
Ngồi  sofa, Linh Khê khẽ  với Bạch Tu: "Trong bữa ăn  ,    nhiều quá đấy!"
Bạch Tu nhướng mày, đây là  đầu tiên     lắm lời ư?
"Nhiều lắm ?"
Linh Khê gật đầu lia lịa: "Nhiều!"
Bạch Tu  khỏi dở  dở : "Anh chỉ   vài câu thôi mà."
Linh Khê  đồng tình, đáp: "Anh... Anh khen em... tuyệt vời quá  còn gì ~"
Bạch Tu  phản bác: "Em vốn dĩ   tuyệt vời , chẳng lẽ những lời     sự thật ?"
Linh Khê    gì hơn nhưng trong lòng  thấy vui vui. Hóa  trong mắt     nhiều ưu điểm đến thế cơ !
Ánh mắt cô  đảo qua đảo ,  : "Dù  thì... Vẫn nên khiêm tốn một chút..."