Nói cô chậm rãi bước về phía cửa lớp, bước từng bước một, qua chật vật gian nan, cũng vô cùng mỏi mệt, bóng dáng gầy yếu khiến đều cảm thấy cô thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
1,2, 3,4, 5... trong lòng Hoa Dạng thầm đếm nhẩm, đếm tới năm, cặp sách một dùng sức túm chặt . Một vị giám thị vẻ mặt hết sức khẩn trương cô : "Học sinh Hoa Dạng, em cứ từ từ đừng manh động, em em trong sạch , thật là như ?"
Hoa Dạng mừng như điên nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ suy sụp tinh thần trầm trọng. Cả uể oải miếng sức, khuôn mặt nhỏ tái nhợt đến mức doạ : "Mọi ai cũng tin em, em thật sự quá mệt mỏi , hãy để em , đừng cản em gì!"
Giám thị coi thi xong thì mặt cũng chút tái nhợt theo, giọng còn run run: "Học sinh Hoa Dạng, hết em cứ xuống, chúng từ từ chuyện, đừng cả, thây Trương, thầy ở đây canh chừng em sẽ ngay.'
Nói xong những lời , vị giám thị như điên mất trí lao khỏi phòng học, trong tay còn xách theo cái cặp của Hoa Dạng.
Giang Vinh cũng dáng vẻ của Hoa Dạng cho bất ngờ, nhưng cũng sợ hãi, còn dựa lan can hì hì cô. Tròng mắt còn liên tục đảo qua đảo , thằng nhãi một bụng ý .
Hoa Dạng lạnh nhạt một cái, nhóc con, chuẩn chờ gặp xui xẻo , đem nhóc hố thành chó mực thì họ Hoa.
Qua một lúc, hiệu trưởng và phó hiệu trưởng cùng các vị tổ trưởng đều chạy đây. Vừa bước thấy Hoa Dạng thừ , dáng vẻ như mất hồn, cứ như cô chịu một đả kích lớn, cả đám hẹn mà gặp, ai nấy đều căng thẳng đổ mồ hôi đầy đầu. Ban nãy bọn họ qua di thư của học sinh , nội dung trong đó khiến rét mà run.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nau-an-o-thap-nien-80/3.html.]
Gì mà hằng năm bạn học ức hiếp, dù cố gắng sách cũng , mỗi thi thành tích thì sẽ đánh mắng. Bây giờ còn vu khống gian lận trong thi cử, cho cô bé nghĩ quẩn đến mức tự sát, cũng quá ác độc !
Trước đó hiệu trưởng vẫn bao giờ nghĩ một đứa trẻ thể ác độc như , ông chỉ cho là bọn trẻ đùa giỡn với tránh khỏi xích mích đôi bên. Hiệu trưởng cảm thấy chỉ giáo viên vô tâm vô phế quan tâm đến học sinh, chứ gì trẻ hư khó dạy bao giờ?
"Học sinh Hoa Dạng, em là em trong sạch gian lận, thầy cũng nguyện ý tin tưởng em, nhưng em chứng cứ để chứng minh trong sạch ."
Hoa Dạng ngẩng đầu, ngơ ngẩn ông một lúc mới lên tiếng đáp: "Làm thế nào để chứng minh, ý thầy là em lấy cái c.h.ế.t để chứng minh ?"
Hiệu trưởng lúc mới ý thức tính nghiêm trọng của vấn đề, sắc mặt ông vội căng thẳng, gấp gáp : "Không , chúng sẽ cho em một bài thi mới, bây giờ em ngay tại đây, chúng cũng sẽ phụ trách coi thị, chỉ cần em thi đủ tiêu chuẩn..."
Nghe đến đây, đôi mắt vô hồn của Hoa Dạng như thêm một tia ánh sáng: "Được ạ, các thầy cô, em thể đảm bảo sẽ thi một trăm điểm."
Một bài thi toán của lớp sáu mà thôi, cô là một thạc sĩ luật chả lẽ còn thi nổi điểm tối đa, như cũng khiến chê , thi đậu trường luật thì yêu cầu học vấn cao cỡ nào, bài thi thành vấn đề đối với trình độ hiện giờ của cô.
Lời , cả phòng thi bỗng chốc im bặt, thậm chí còn thể tiếng muỗi kêu vo ve, mấy học sinh đang bài thi cũng ngước mặt lên Hoa Dạng với vẻ nghi ngờ.
Giang Vinh ha hả như một truyện hài tiếu lâm, lớn tiếng móc: "100 điểm á, thể? Này, bắt vì gian lận nên sợ quá hoá điên chứ? Ngày thường bài tập lớp còn 80 điểm, bây giờ còn dám đây khoác?"