Trương Tuệ ở một bên, thấy chị dâu lì cửa chịu , đành bỏ chén cơm xuống gượng : "Cũng chả gì ngon chị, chỉ là chút cơm chiên trứng thôi mà”
Nhà họ Hoa ba con dâu, chỉ bà là sinh con trai, cho nên lúc nào Trương Tuệ cũng cảm thấy thấp cổ bé họng, đối với chị em dâu cũng dám cãi một lời.
Canh Thục Phương thì hít lấy hít để, chút nghi ngờ, vội hỏi : "Có thật là chỉ cơm chiên trứng thôi ? Nhà cô đem đồ ngon giấu đấy chứ? Sao ngửi thấy mùi thơm quá chừng mà?”
"Chị hai, thật sự mà."Trương Tuệ giải thích căng thẳng, miệng lắp bắp ngừng, dù luyến tiếc buông chén đũa nhưng giờ phút bà cũng dám ăn tiếp. Hoa Quốc Khánh ở bên cạnh thì ăn cần trời đất , miệng đầy cơm chiên và đồ ăn, ông cũng rảnh chuyện với chị dâu nên trực tiếp mặc kệ.
Hoa Chí Cường nãy giờ, thèm đến nỗi chịu hết nổi , vì vẻ nịnh nọt : "Chú ba, cháu cũng ăn cơm chiên trứng, ngon quá mất, cho cháu một miếng thôi ?"
"Ờ thì... chú... Ngày thường Hoa Quốc Khánh cưng đứa cháu trai , thể là gì cho nấy, nhưng lúc ông bỗng do dự, tiếc nuối san sẻ cơm chiên của , đây là món cơm chiên ngon nhất từ đó tới giờ mà ông từng ăn.
Nếu cho đến khi nào mới ăn món ngon như ?
Nghĩ nghĩ ông thoáng qua con gái , cất giọng : "Tiểu Dạng , sức ăn của con ít, là con sớt một nửa cho họ con , tội nghiệp nó thèm nãy giờ kìa."
Hoa Dạng nhanh chóng giả điếc, vờ như thấy gì, cô tiếp tục và cơm chiên miệng, tốc độ còn nhanh gấp đôi ban nãy. Hừ, cô sớt một nửa đồ ăn của cho tên nhóc đó ư, chuyện đó khả năng xảy .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nau-an-o-thap-nien-80/9.html.]
Trương Tuệ ở một bên, thấy chị dâu lì cửa chịu , đành bỏ chén cơm xuống gượng : "Cũng chả gì ngon chị, chỉ là chút cơm chiên trứng thôi mà”
Nhà họ Hoa ba con dâu, chỉ bà là sinh con trai, cho nên lúc nào Trương Tuệ cũng cảm thấy thấp cổ bé họng, đối với chị em dâu cũng dám cãi một lời.
Canh Thục Phương thì hít lấy hít để, chút nghi ngờ, vội hỏi : "Có thật là chỉ cơm chiên trứng thôi ? Nhà cô đem đồ ngon giấu đấy chứ? Sao ngửi thấy mùi thơm quá chừng mà?”
"Chị hai, thật sự mà."Trương Tuệ giải thích căng thẳng, miệng lắp bắp ngừng, dù luyến tiếc buông chén đũa nhưng giờ phút bà cũng dám ăn tiếp. Hoa Quốc Khánh ở bên cạnh thì ăn cần trời đất , miệng đầy cơm chiên và đồ ăn, ông cũng rảnh chuyện với chị dâu nên trực tiếp mặc kệ.
Hoa Chí Cường nãy giờ, thèm đến nỗi chịu hết nổi , vì vẻ nịnh nọt : "Chú ba, cháu cũng ăn cơm chiên trứng, ngon quá mất, cho cháu một miếng thôi ?"
"Ờ thì... chú... Ngày thường Hoa Quốc Khánh cưng đứa cháu trai , thể là gì cho nấy, nhưng lúc ông bỗng do dự, tiếc nuối san sẻ cơm chiên của , đây là món cơm chiên ngon nhất từ đó tới giờ mà ông từng ăn.
Nếu cho đến khi nào mới ăn món ngon như ?
Nghĩ nghĩ ông thoáng qua con gái , cất giọng : "Tiểu Dạng , sức ăn của con ít, là con sớt một nửa cho họ con , tội nghiệp nó thèm nãy giờ kìa."
Hoa Dạng nhanh chóng giả điếc, vờ như thấy gì, cô tiếp tục và cơm chiên miệng, tốc độ còn nhanh gấp đôi ban nãy. Hừ, cô sớt một nửa đồ ăn của cho tên nhóc đó ư, chuyện đó khả năng xảy .