9
 
Thủ tục hòa ly diễn  vô cùng suôn sẻ. Có đủ chữ ký và dấu tay của phu thê, cộng thêm giờ đây nhà họ Bùi  suy tàn nên Tạ Quan Huyền  dứt sạch quan hệ với  cũng là lẽ đương nhiên. Người của bộ Lễ  hỏi gì.  
 
Ta chuyển hộ tịch về  nhà họ Bùi.  
 
Xong xuôi, về phủ  là gần trưa.  
 
Ngày mai là ngày vui,  bộ phủ từ  xuống  đều đang bận rộn tất bật chuẩn  cho lễ thành hôn. Không ai để ý đến .  
 
Ta  phòng, kiểm tra  những đồ đạc  mang . Có hai rương gỗ đỏ cần nhờ  chuyển  ngoài , ngân phiếu mỏng nhẹ thì  thể mang theo .  
 
Ta   thư báo với phụ mẫu, sáng sớm mai  thể khởi hành .  
 
Căn phòng    dọn dẹp sạch sẽ,  còn bất cứ dấu vết nào chứng tỏ  từng sống ở đây.  
 
Đến đêm, tỳ nữ bên chỗ Tạ Quan Huyền mang cho  một bộ xiêm y lộng lẫy và cúi đầu :  
 
"Đại nhân sai nô tỳ mang đến cho phu nhân. Đây là loại vải mà đại nhân  tự  chọn hai tháng  đấy. Ngày mai ngài dự lễ  thể mặc bộ ."  
 
Chất lụa thượng hạng ánh sắc lung linh  ánh nến đỏ rực rỡ. Tỳ nữ của  đón lấy.  
 
Người của   rời  ngay mà vẫn   bậc thềm.  
 
"Đại nhân  lời  nhắn với phu nhân. Ngài  hôm qua ngài chỉ  lẫy giận dỗi thôi, xin phu nhân đừng để trong lòng."  
 
Lời    như nước đổ khó hốt, vết thương  rạch đau đớn còn đây.  
 
Ta im lặng giây lát, khẽ gật đầu ý bảo  .  
 
Tỳ nữ  liếc  , cẩn trọng hỏi nhỏ:  
 
"Phu nhân, ngài   gì   với đại nhân  ạ?"  
 
Gió đêm  lạnh,  mắt   khô rát. Ta chậm rãi đáp:  
 
"Không."  
 
"Hoàn thành nhiệm vụ , ngươi mau về ."  
 
Tỳ nữ nhanh chóng lui xuống.  
 
Đêm đó,  ngủ  yên giấc. Ngoài cửa cứ liên tục  gia đinh và tỳ nữ qua   ngớt.  
 
Đèn lồng sáng rực cả đêm.  
 
Tạ Quan Huyền sắp thành .  
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nen-lanh-giay-mong/5.html.]
Người hầu kẻ hạ sẽ  ban thưởng hậu hĩnh.  
 
Ai nấy đều vui mừng, bận rộn suốt đêm cũng chẳng thấy mệt.
 
10
 
Ta dậy  sớm. Trời  hửng sáng,    một bộ trang phục giản dị, đội mũ che mặt lặng lẽ  ngoài.  
 
Quản gia vẫn còn nhận  , gã thuận miệng hỏi:  
 
"Bùi phu nhân định  ngoài  gì ? Một canh giờ nữa là hôn lễ bắt đầu ."  
 
Tống Tích Đường cũng sắp trở thành phu nhân, cho nên gã đổi cách gọi, thêm họ   để dễ bề phân biệt.  
 
Ta : "Đến cửa thành tiễn cha   chút thôi. Không cần bẩm báo với gia chủ ."  
 
Hắn cúi đầu: "Vâng."  
 
Ta lên xe ngựa, hướng thẳng đến cửa thành. Bánh xe lăn đều  con đường trải đá. Dòng  kéo về phủ họ Tạ tham dự hôn lễ, ngược chiều  . Ta buông rèm xuống,  mũi giày của  với ánh mắt trống rỗng.  
 
Ba năm ,  và Tạ Quan Huyền nên duyên phu thê. Thời gian đầu chúng  tôn trọng  như khách quý. 
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
Khi đó  còn ngây thơ tưởng Tống Tích Đường  yên bề gia thất,  cũng  cưới  thì ngày tháng   sẽ tiếp tục như  mãi.  
 
Ta cho rằng chỉ cần  đối xử  với , một ngày nào đó  sẽ rung động  .  
 
Đến năm ngoái,  nhận  thư của Tống Tích Đường.  
 
Từ khi cưới , đường công danh của  thênh thang hẳn. Hắn thăng tiến như diều gặp gió, năm nào cũng  tăng một cấp.  
 
Ta yêu , cha  nâng đỡ . Hắn xuôi chèo mát mái, thuận buồm xuôi gió, tiền đồ rộng mở, khí thế hơn cả khi  đỗ đạt.  
 
 Tống Tích Đường sống  . Phu quân của nàng  chiều  chê thê, nàng  sống  khổ sở. Mới mười chín xuân xanh   dày vò đến hao gầy tiều tụy.  
 
Nàng   kìm lòng  mà  thư cho  thiếu niên lớn lên cùng  để giãi bày nỗi khổ. Từng chữ trong thư đều như  nước mắt thấm nhòe.  
 
Vốn dĩ nàng   gả cho Tạ Quan Huyền mới đúng.   
 
Đáng lẽ họ   thể là đôi phu thê từ thuở thiếu thời đến mái đầu bạc.  
 
Tạ Quan Huyền áy náy với Tống Tích Đường,  càng thêm oán hận .  
 
Thế là từ đó,  âm thầm chu cấp cho nàng , cũng dần dần xa cách .  
 
Ta nghĩ...  
 
Mình tỉnh ngộ quá muộn .