13  
 
Tạ Quan Huyền xông  chuồng ngựa, kéo một con ngựa   vọt thẳng  ngoài  ánh mắt kinh ngạc của  bộ quan khách.  
 
Tống Tích Đường kéo lê vạt váy đỏ, lảo đảo đuổi theo .  
 
Nước mắt rơi đầy mặt, nàng  nghẹn ngào gọi:  
 
"Quan Huyền, đừng bỏ rơi   nữa..."  
 
Gió rít bên tai.  
 
Hắn   thấy.  
 
Nàng  vấp bậc cửa, ngã quỵ xuống,  cam lòng nhưng vẫn   thị nữ đỡ dậy kéo về.  
 
Hắn chẳng hề ngoảnh đầu.  
 
Khoác áo cưới đỏ  ,  thúc roi lao  như điên dại.  
 
Gió quất  mặt khiến đôi mắt  đỏ ngầu nổi tơ m.á.u chằng chịt.  
 
Hắn  một cỗ xe ngựa đơn sơ  chạy  khỏi cửa thành ngay  mắt.  
 
Hắn  đuổi theo nhưng  chặn .  
 
Tạ Quan Huyền là quan viên trong kinh thành,   thánh chỉ thì  thể rời khỏi đây nửa bước.  
 
Hắn chỉ đành trơ mắt  cỗ xe  càng  càng xa, cuối cùng biến mất khuất tầm mắt.  
 
Tạ Quan Huyền như mất hết sức lực, ngã quỵ khỏi lưng ngựa.  
 
Kinh thành cách Lĩnh Nam ngàn dặm xa xôi.  
 
Về ,   thể là cả đời ... sẽ chẳng thể nào gặp  nữa.  
 
Hắn vùi mặt  hai bàn tay, nước mắt chảy tràn qua kẽ ngón tay.  
 
Tiếng nấc nghẹn đau lòng cùng cực vang lên.  
 
Tất cả   xung quanh bàng hoàng, lính gác cổng vội vàng đỡ  dậy:  
 
"Đại nhân,  chuyện gì ?"  
 
Hắn  thốt nổi một lời.  
 
Sau lưng ,   trung phía phủ họ Tạ, pháo mừng tưng bừng nổ vang.  
 
Là pháo mừng  thành hôn.  
 
Lẽ  hôm nay  là ngày đại hỷ của  nhưng Bùi Chiêu Ý   .  
 
Hắn chẳng còn  bất cứ thứ gì nữa.  
 
Hóa , Tống Tích Đường chỉ là một giấc mộng tuổi trẻ, một nỗi chấp niệm  thành.  
 
Hắn luôn nghĩ  chỉ cưới Bùi Chiêu Ý vì áp lực từ quyền thế.  
 
Hắn luôn nghĩ   hận nàng,  xa lánh nàng,  bù đắp cho Tống Tích Đường.  
 
Ấy thế mà sáng tối bên ,   dám khẳng định rằng   từng động lòng.  
 
Mãi đến hôm nay,  mới hiểu rõ.  
 
Mất  Bùi Chiêu Ý... mới là nỗi đau xé ruột xé gan.
 
14  
 
Ta cứ tưởng  sẽ ở  Lĩnh Nam  lâu.  
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nen-lanh-giay-mong/7.html.]
Cơ mà mới hai năm trôi qua, cha    chú  kéo về.  
 
Ông   thư khuyên nhủ cha  rằng tuy nỗi oan của cha  vẫn   rửa sạch   nhưng nhờ  chút công lao năm xưa cộng thêm danh tiếng thanh liêm yêu dân nơi Lĩnh Nam  nên Hoàng thượng đặc xá triệu về kinh thành. Từ nay về , nhất định  thận trọng lời , chớ nên nhiều chuyện nữa.  
 
Người  sức giúp cha  ngoài chú thì còn  cả Tạ Quan Huyền.  
 
Lúc nhắc đến Tạ Quan Huyền, cha  vẫn bình thản chẳng biểu hiện mảy may gì khác thường.  
 
Dù , cha   chỉ từng là nhạc phụ của  mà còn là ân sư. Hắn nhọc lòng bận việc vì ông  là lẽ đương nhiên.  
 
---
 
Xuân sang,  và cha  về kinh.  
 
Tòa phủ    thể ở nữa, cha đưa chúng  về căn nhà cũ ở ngoại thành.  
 
Ngày Tạ Quan Huyền đến tìm , trời  đổ cơn mưa xuân đầu tiên. Hắn che một chiếc ô giấy dầu, lặng lẽ   cửa.  
 
Từng sợi mưa mỏng đan chéo thật dày, giăng thành một tấm màn sương cách trở giữa  và .   
 
Ta chợt nhớ đến  đầu gặp . Hắn  giữa đám đông, cao lớn như chim hạc giữa bầy gà, thuần khiết như châu tròn ngọc sáng   tẩy bụi trần.  
 
Năm tháng qua ,   rắn rỏi hơn, trông vững chãi hơn, tựa một mặt giếng  gợn sóng.  
 
Nhìn thấy , tim  cũng  còn đập nhanh như  nữa.  
 
Ta   mái hiên, thu tay  trong tay áo, rũ mi hỏi:  
 
"Đại nhân tìm   việc gì?"  
 
Giọng  khô khốc:  
 
"Chiêu Ý."  
 
"Ta   hòa ly với nàng."  
 
"Đó chỉ là lời  trong cơn giận. Ta giận nàng bán  những thứ  tặng."  
 
Ta  thẳng  mắt , khẽ cất giọng:  
 
"Tạ Quan Huyền."  
 
"Những lời trong cơn giận , ngươi   hai  ."  
 
Lần đầu tiên,  tự lừa  dối  giấu tờ đơn hòa ly .  
 
Lần thứ hai,  cuối cùng cũng hạ quyết tâm  rời khỏi .  
 
Ánh mắt  thoáng qua vẻ ngỡ ngàng,  hiểu  .  
 
Hình như   nhớ gì. Cũng  thôi, khi đó  cũng say mà. Với , đó  là chuyện của năm năm .  
Hãy để lại bình luận cho team Gia Môn Bất Hạnh hoặc nhấn yêu thích nếu bạn hài lòng với truyện nha, mãi yêu ❤
 
Ta bình thản kể :  
 
"Năm năm , ngươi uống say. Ngươi  là  của  khiến ngươi  bất lực  Tống Tích Đường xuất giá lấy  khác. Ngươi   đơn hòa ly cho   khi đó."  
 
"Hai năm ,  cầm tờ giấy đó, chính thức hòa ly với ngươi."  
 
"Giờ đây, chúng    còn liên quan gì nữa. Nếu ngươi đến tìm cha  để bàn việc thì   thể chuyển lời giúp."  
 
Sắc mặt  lập tức tái nhợt. Môi  khẽ mấp máy, khó khăn lắm mới thốt  vài chữ, giọng nhẹ bẫng:  
 
"Ta đến tìm nàng, Chiêu Ý."  
 
"Vậy thì  còn gì để  nữa."  
 
Ta lùi  vài bước, khép cửa , ngăn cách  thứ ở bên ngoài.  
 
Gia đinh , Tạ Quan Huyền  rời . Hắn  yên trắng đêm, mãi đến khi Tống Tích Đường đến tìm .