Đệ  bướng bỉnh  :
 
“Nếu tỷ lừa ,  sẽ  học nữa. Tỷ tỷ, hãy tin , dù tỷ   Thái tử phi, dù chúng  chẳng  gì, dù chúng  nghèo túng,  vẫn sẽ học hành, sẽ  chỗ dựa cho tỷ.”
 
Đôi mắt   đỏ hoe, luống cuống dùng mu bàn tay lau nước mắt:
 
“Đệ  cần tiền đồ đánh đổi bằng mạng sống của tỷ,  chỉ cần tỷ khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi.”
 
“Tỷ tỷ,  chỉ còn mỗi tỷ thôi.”
 
Ta xoa đầu  , mỉm  dịu dàng:
 
“Sẽ  ,   sẽ  như  nữa .”
 
Câu  , tất nhiên là  lừa  .
 
Ta  chọn con đường quyền lực, một con đường đầy toan tính và lòng tham.
 
Ta  thể  đầu.
 
Và  cũng    đầu.
 
…
 
Ta sống đến năm tám mươi chín tuổi, cả cuộc đời là một hành trình đầy sóng gió.
 
Quả nhiên,     thực hiện  lời   từng , nỗ lực học hành, đạt  danh vị Trạng nguyên,  đó còn  phong hầu bái tướng,  trở thành   một   vạn .
 
Con đường đó đầy khó khăn.
 
Sự non nớt trong ánh mắt   dần phai nhạt,   đó là sự sắc bén và quyết đoán.
 
Đệ  :
 
“Đại tỷ,  sẽ  chỗ dựa cho tỷ.”
 
Ta bước lên đỉnh cao, đỉnh cao nhất của quyền lực.
 
Từ Thái tử phi, đến Hoàng hậu,  trở thành Thái hậu.
 
Thứ duy nhất   đổi, là Ninh Ngọc.
 
Mười năm,  đối với  như ngày đầu.
 
Còn , đối với , là những toan tính đầy tâm cơ.
🍒Chào mừng các bác đến với những bộ truyện hay của nhà Diệp Gia Gia ạ 🥰
🍒Nếu được, các bác cho Gia xin vài dòng review truyện khi đọc xong nhé, nhận xét của các bác là động lực để Gia cố gắng hơn, chau chuốt hơn trong lúc edit truyện ạ😍
🍒Follow page Diệp Gia Gia trên Facebook để theo dõi thông tin cập nhật truyện mới nhé ạ💋
🍒CẢM ƠN CÁC BÁC RẤT NHIỀU VÌ ĐÃ LUÔN YÊU THƯƠNG VÀ ỦNG HỘ GIA Ạ 🫶🏻
 
Hắn    một bước.
 
Ta luôn nghĩ,   yêu .
 
 khi  thực sự sắp rời khỏi cuộc đời ,   bối rối, hoảng loạn.
 
Hắn khẽ vuốt ve gương mặt , ánh mắt dịu dàng như thường lệ.
 
Hắn đặt ngọc tỷ, thứ quyền lực mà  khao khát nửa đời,  tay .
 
Trong di chiếu,  cho phép  lâm triều xưng đế.
 
Hắn vén sợi tóc rơi xuống bên mặt , giống như đêm tân hôn, bàn tay run rẩy tháo từng chiếc trâm, từng món trang sức của .
 
“Lệnh Nghi,  thích nhất dáng vẻ tham vọng, đầy toan tính của nàng.”
 
“Ta  nàng giả vờ ngoan ngoãn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nga-kien-thanh-son/chuong-11.html.]
 
“Từ  đầu tiên  bài văn của nàng,  những bài luận chính trị của nàng,    rõ hoài bão của nàng.”
 
“Cứ  ,  những gì nàng ,  cần giấu giếm  nữa. Ta đều  cả.”
 
Nước mắt  rơi như mưa.
 
Hắn dịu dàng lau nước mắt cho ,  hồn nhiên như một đứa trẻ.
 
“Lệnh Nghi,  thật sự  thích nàng.  nàng thật phiền, cứ bắt  xem mãi những tấu chương dài đằng đẵng, đến mức  chẳng  nổi thời gian  ăn cơm cùng nàng.”
 
“Nàng   ,  bao lâu  nàng  cùng  ăn một bữa cơm tử tế?”
 
Ta   thành tiếng,  thì thào như tự  với :
 
“Nàng chắc chắn  .”
 
“Là ba mươi ba ngày  đấy.”
 
Hắn khẽ mỉm ,  từ từ nhắm mắt.
 
Tiếng  xé lòng của  vang vọng, nỗi đau trào lên khiến   kiềm  mà ói  máu.
 
Ta luôn trưởng thành trong những mất mát.
 
Cái c.h.ế.t của mẫu  dạy   hận.
 
Cái c.h.ế.t của Ninh Ngọc dạy   yêu.
 
Năm đó,  tám tuổi, chỉ trong một đêm mà trưởng thành.
 
Còn năm nay,  kết thúc cuộc đời ở tuổi tám mươi chín.
 
Ta dành cả tâm huyết nửa đời để phụng sự đất nước .
 
Cùng Ninh Ngọc,  dùng cả cuộc đời để trị quốc, để dựng nên một thiên hạ thái bình.
 
Các con   trong lòng   nức nở.
 
Chúng đều  ,  như  thời niên thiếu, méo mó và lạnh lùng.
 
Chúng giống Ninh Ngọc, tâm địa lương thiện.
 
Ninh Ngọc  dạy dỗ chúng  .
 
Linh hồn  phiêu lãng   trung,  con trai  sự giúp đỡ của  , tiếp tục   con đường mà  và Ninh Ngọc  mở lối.
 
Chúng hỏi   :
 
“Mẫu hậu lúc trẻ, là  thế nào?”
 
Đệ   dừng  một lúc, dường như đang hồi tưởng.
 
Cuối cùng,   khẽ , đáp:
 
“Nghe nhũ mẫu , lúc trẻ mẫu hậu của các con  thích  nũng với ngoại tổ mẫu, trèo cây lấy trứng chim   rơi  đầu tiểu thư nhà Ngự sử, khiến vị tiểu thư đó  thét. Ngoại tổ mẫu cầm gậy đuổi nàng khắp sân, nàng  chạy  gọi mẫu …”
 
Đệ  bỗng dừng , ánh mắt thoáng vẻ cô đơn.
 
“Đáng tiếc , về    còn cơ hội gặp  một đại tỷ tràn đầy sức sống như thế nữa.
 
Hết.