Và  khi  đưa màn hình về phía  thì  chỉ  sàn nhà nứt  cho  lọt xuống.
Cái  đang cuộn tròn trong chăn  chính là .  còn khen mùi hương của  thơm ngát. Thật  còn chút liêm sỉ nào nữa .
- Anh… đồ biến thái. Sao    lén ?
- Đây là phòng ,  đặt camera là bình thường thôi mà. Anh   là em nhớ  của  thế chứ.
 cảm giác  một dòng suối nước mắt đang chảy trong lòng . Thật là    mà  cũng  xong.
  đăng xuất khỏi căn phòng . Không, là  khỏi căn nhà . Nếu  thể,   bay  khỏi Trái Đất luôn.
Không ,   thể để    như  dế . Bằng  giá,   xóa đoạn ghi hình  .
Nghĩ   ,  lao về phía , toan giựt lấy chiếc điện thoại. Thế nhưng,  đàn ông  linh hoạt quá,  mau mắn né  hại  mất đà,   rơi tự do trong  .
Trong một khoảnh khắc  nhanh, Hoàng Thiên vươn tay đỡ . Có điều kết quả là cả hai ngã luôn xuống giường.
Hai gương mặt gần đến mức  cảm nhận  làn  thở ấm áp của  mơn man  da thịt . Rất ấm,  thơm và  nhột.
Cái tư thế trai  gái   khiến m.á.u trong   nóng lên, tim đập như đánh trống.
Cơ mà  đang định  gì thế? Anh cúi mặt sát   gì? Anh định hôn  ?
Làm ơn đừng hôn . Trái tim  như đang  xé bỏ lồng n.g.ự.c để chui  đây.  sẽ c.h.ế.t mất. Chết vì đau tim.
Mặt  lúc  chắc xếp ly  nhiều mà mắt  hẳn  thu nhỏ  như một đường chì kẻ ngang.
- Em đang chờ đợi điều gì  hả em yêu dấu?
Anh rút cánh tay  khỏi     dịch sang một bên.
 cũng vội vàng bật dậy,   lời nào, gấp gáp chạy .
Xuống tới phòng khách,  liền đeo ba lô  và lấy chìa khóa  mở cổng.
Nhác thấy bóng dáng  đang thấp thoáng  những chậu kiểng,  ba chân bốn cẳng vọt lẹ  ngoài, bỏ  những tiếng gọi của  mà chạy bán sống bán chết.
Cũng may cho ,  đến đầu đường thì bắt  chiếc taxi  thả khách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-139-tan-cung-cua-su-xau-ho-2.html.]
Về đến tổ ấm đơn côi của ,  gần như kiệt sức, chân tay vẫn bủn rủn. Ngày mai,  nhất định sẽ lấy cớ  gặp khách hàng để tránh mặt .
Ngày nào  cũng sẽ  gặp khách hàng. Nếu   khách hàng,  sẽ  ở quán cà phê và tìm kiếm khách hàng,   về công ty .  chỉ xuất hiện  giờ bấm thẻ mà thôi.
Một đêm ngắn ngủi trôi qua và ngày mới đến.  nhanh chóng rời giường, chuẩn  đến công ty.
Một tuần ru rú trong nhà Hoàng Thiên đủ khiến bước chân  trở nên lạ lẫm khi bước  con đường vốn dĩ vô cùng quen thuộc.
Chiếc xe buýt chạy chậm dần  dừng hẳn.  mau mắn leo lên,   chiếc ghế gần cửa lên xuống.
- Anh Hoàng Thuận. –  vội tiến  và cúi chào khi thấy  bước  khỏi cổng.
- Chào em. Đi  sớm ? Ăn sáng ?
- Em   ăn.
- Bỏ bữa   . Đi ăn với  luôn , còn tận nửa tiếng mới   mà.
Hoàng Thuận    nắm lấy tay  kéo .
Chúng   chờ cho chiếc xe tải vượt qua  cùng  băng sang đường,  quán bánh cuốn nóng đối diện công ty.
Thực , vì  ý định lang thang ngoài đường nên  mới  ăn sớm, định bấm thẻ xong thì lấy cớ  gặp khách hàng  chui  quán cà phê,  gọi đồ ăn,  kêu nước uống để  thật lâu cho họ khỏi nhăn nhó.
Từ ngày truyền mấy chai nước biển và bổ đạm,  ăn nhiều lắm,  gì  chuyện   ăn.
- Ăn  Mỹ Trân, phái nữ mà ốm quá là    . Phải  da  thịt một chút. – Hoàng Thuận đưa đũa cho , nở nụ  thật tươi.
- Vâng ạ.
Ăn xong thì còn mười lăm phút nên chúng   , nhâm nhi ly  đá và ngắm  con đường đang dần nhộn nhịp lên.
Hoàng Thuận cho  tầm bốn ngày nữa,  sẽ  về Mỹ để chuẩn  cho buổi lễ đính hôn.
- Anh…  còn   Việt Nam ? –  lí nhí hỏi.
- Chắc sẽ  nhưng  một thời gian nữa, khi nào ông nội giao việc thì   đến. Còn hiện tại thì việc của  ở đây xong .
- À, . Là việc ở chi nhánh đại diện tại Việt Nam.