Khi bóng chiều dần buông,  cũng  dậy, sắp xếp văn phòng  chờ công nhân  về,  đó mới tới lượt .  và Hoàng Thiên luôn luôn là hai  về  cùng.
- Có  tìm cháu kìa. – Bác bảo vệ  ngay khi   bước  khỏi cổng.
 nhanh chóng nhận  chiếc xe của Tấn Phong. Mấy tháng nay,  bận,  cũng bận, thành thử chẳng  thời gian gặp , thậm chí  gọi điện.
  bây giờ giữa  và Tấn Phong  còn giống như xưa nữa. Tuy tình cảm bạn bè,  em vẫn vẹn nguyên nhưng vì bên cạnh    Hoàng Thiên, thành thử  giữ chừng mực.
Có lẽ hôm nay  rảnh nên đến thăm  nhỉ?
Kính xe nhanh chóng hạ xuống.  cũng nhanh chóng chạy đến.
- Hôm nay  rảnh ?
- Ừ. Lên xe  em, đến nhà  ăn cơm luôn.
 ngoan ngoãn mở cửa chui , thắt dây an .
Chiếc xe chậm rãi  đầu  hòa  dòng xe tấp nập chiều tan tầm.
   đôi, Ánh Tuyết cũng  cặp, chỉ còn  Tấn Phong lẻ bóng. Ước gì   thể nhanh chóng tìm thấy ánh trăng sáng của lòng .
- Em  nghĩ là  sẽ đến đưa em  ăn cơm. –  lên tiếng phá tan bầu  khí trầm mặc.
- Chồng tương lai của em nhờ  đấy. Anh  sợ em ăn uống qua loa. Yên tâm, hôm nay   nấu  nhiều món, đảm bảo em ăn hết thì sẽ đủ chất để sống đến khi Hoàng Thiên về.
- Gì chứ? –  bật  vì  ngờ Tấn Phong   đùa kiểu .
Cái tên Hoàng Thiên  cũng thật là,   phiền Tấn Phong thế chứ? Chỉ cần nhắc  ăn uống đầy đủ là  mà.
Lòng  lúc  ấm áp vô cùng,  cả tình yêu và cả tình thương mến của bạn bè là điều mà ngày   chỉ dám mơ ước.
Mấy tháng  ghé nhà Tấn Phong, khuôn viên cũng  đổi khá nhiều,  mua thêm chậu kiểng và  thêm mấy con đường bằng đá, trông  thích mắt.
Nhác thấy cô gái trẻ chạy từ đằng xa ,  nheo mắt  vì  đây,   thấy nhà   cô giúp việc thế . Lẽ nào là bà con của ?
- Cậu chủ đưa em mang lên lầu cho ạ. – Cô gái đón lấy áo vest cùng cặp táp của Tấn Phong, nở một nụ  vô cùng hồn nhiên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-176-con-duong-lam-giau-1.html.]
Ồ, hóa  là  giúp việc mới. Trông cô  thật dễ thương, giọng   cực kỳ nhẹ nhàng.
 liếc  biểu hiện  mặt Tấn Phong. Kết quả là  phát hiện  gì. Anh chỉ đưa áo và cặp cho cô bé   nắm tay  kéo   trong.
- Người mới ạ? –  lên tiếng hỏi.
- Ừ, con của một  bạn của   ở  quê. Bà  kết hôn khá trễ nên con trưởng mà mới  nhiêu đó tuổi đấy. – Anh từ tốn trả lời.
- Cũng qua vị thành niên  mà. Em thấy cô   dễ thương.
- Định gán ghép cho  ? Em định biến  thành Hoàng Thiên hai hả?
 phì , lắc đầu lia lịa dù rằng ý nghĩ trong đầu  vốn là như thế đó. Nếu  đoán  lầm thì hẳn là do  mãi chẳng mở lòng với ai nên   đưa cô gái  lên sống cùng.
Ngày ngày tiếp xúc, chăm sóc cho  những thứ vụn vặt nhất sẽ dễ dàng khiến  nảy sinh tình cảm.
Chính Hoàng Thiên từng  với  như  đấy, vì  chăm lo cho  từng cái áo, bữa ăn nên  yêu  từ lúc nào chẳng rõ.
Bữa cơm tối diễn  trong bầu  khí ấm áp. Mẹ Tấn Phong liên tục nhắc  ăn nhiều .
 cứ ngỡ khi   từ chối tấm lòng của Tấn Phong để   với Hoàng Thiên thì bà sẽ giận  nhưng , bà vẫn  quan tâm và đối đãi với  như ngày đầu.
Con trai nhờ phước , tin rằng  sẽ hạnh phúc và gặp nhiều may mắn.
- Cháu và  chủ tịch  định khi nào cưới ? – Mẹ Tấn Phong đẩy dĩa thịt cua mà con trai bà  bóc xong sang phía , hỏi nhỏ.
- À, chúng cháu vẫn   kế hoạch ạ. Phải kiếm tiền . –  chẳng    nên đành lấy tiền   lý do.
Hoàng Thiên đang bù đầu với công việc,  cũng  dám hỏi . Đối với , chỉ cần  ở bên  là đủ, còn đám cưới thì    cũng .
Bà con dòng họ  lưng với  từ lâu. Nếu như   lấy chồng thì  cũng  gởi thiệp mời cho họ .
Về phần Hoàng Thiên,  cũng  gia đình tài phiệt  ngó lơ . Cứ nghĩ tới cái đám cưới chỉ  vài  là  chẳng  tổ chức.
- Tiền thì kiếm cả đời. Bác  mong  thấy cháu mặc váy cô dâu đấy. Chắc là  lắm. Cưới  cho Tấn Phong xin chút vía.
Bà   dứt lời thì Tấn Phong ho sặc sụa. Còn cô bé giúp việc  bên cạnh cứ tủm tỉm .