Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 29: Gió Ấm Mùa Đông - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-03 12:24:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hellen ở lại biệt thự một đêm thì được Hoàng Thiên đưa đến căn hộ cao cấp tọa lạc ngay trung tâm thành phố.

Nghe phong phanh đâu công ty mỹ phẩm của cô ấy cũng đang được gấp rút hoàn thành các công đoạn xây dựng.

Các doanh nghiệp nước ngoài thường về Việt Nam mở xưởng sản xuất vì chi phí nhân công rẻ, nguyên liệu rẻ và chính phủ luôn có chính sách hỗ trợ họ. Bên cạnh đó, nhu cầu làm đẹp, chăm sóc sắc đẹp của cả phụ nữ lẫn đàn ông trong nước cũng dần dà tăng lên.

Hellen là cô gái thông minh, đương nhiên nhận ra điều này và cô ấy nhanh chóng nắm bắt cơ hội. Thật lòng mà nói, tôi vô cùng ngưỡng mộ Hellen.

Về phần Hoàng Thiên, sau cái đêm phát điên phát khùng với tôi thì anh cũng như biến thành một con người khác hẳn.

Bất cứ nơi nào có tôi, anh liền lướt nhanh qua, chẳng sấn tới buông lời châm chọc như mọi lần. Cứ thế, đã hơn một tuần trôi qua.

Chúng tôi chỉ chạm mặt nhau những lúc ngồi chung bàn ăn và khi tôi mang phần ăn khuya cho anh mà thôi. Tuy vậy thì cũng không ai nói với ai câu nào.

Như ngay lúc này đây, tôi đặt ly sữa cùng bánh xuống rồi rời đi, còn anh cắm đầu cắm cổ vào máy tính, chẳng ngẩng mặt lên.

Tóm lại thì, nếu cả hai cứ lạnh nhạt như vậy cũng tốt. Có điều, sao tôi lại cảm thấy hụt hẫng và trống trải thế này?

Lẽ nào tôi thích bị ngược, thích bị anh trêu cho tức ói m.á.u ra hay sao? Tôi chẳng hiểu mình nữa. Có lẽ đầu óc tôi có vấn đề.

- A.. a..

Cơn đau bất chợt khiến tôi lạnh hết cả người, run rẩy bám vào vách tường. Cái bao tử này lại lên cơn nữa đây. Cứ ngỡ tự mua thuốc giảm đau uống như mọi lần sẽ hết nhưng xem ra lần này nặng rồi.

Có lẽ tôi phải đến bệnh viện thôi. Tôi đúng là con sâu bệnh chuyên phá hoại mùa màng mà.

- Bị gì vậy?

Giọng nói trầm trầm đột ngột cất lên khiến tôi suýt chút ngã cầu thang. Sao Hoàng Thiên lại đi theo tôi vậy? Không lẽ anh xong việc rồi và đang về phòng à? Rõ ràng ban nãy còn bận rộn, hai tay đánh tía lia trên bàn phím cơ mà.

- Không có gì, tôi..

Lời còn chưa dứt thì cánh tay tôi đã bị anh tóm lấy, kéo ngược về phía sau. Dẫu rất muốn bày ra bộ mặt mạnh mẽ nhưng cơn đau hoàn toàn thắng thế, tôi có thể cảm nhận được mồ hôi trên trán mình đang vã ra.

- Đau đến đổ mồ hôi mà còn cứng miệng. Đau dạ dày à?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-29-gio-am-mua-dong-1.html.]

Tôi không đáp lời, chỉ khẽ gật đầu. Cũng không hiểu sao mà anh đoán trúng phốc như vậy.

Còn chưa kịp rút tay về, toàn thân tôi đã bị anh bế bổng lên như kiểu hoàng tử vẫn thường bế công chúa. Theo phản xạ, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh cho khỏi rơi xuống.

Trong khoảnh khắc này, đôi ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt Hoàng Thiên sao lại dịu dàng và nghiêm nghị thế này nhỉ? Một sự pha trộn khiến trái tim tôi loạn nhịp. Gương mặt anh trở nên tuyệt mỹ khi ánh sáng và bóng tối tranh nhau, như một bức tranh quý giá.

Hoàng Thiên không nói thêm điều gì, lẳng lặng bước dần xuống những bậc thang gỗ. Tôi chẳng dám nhìn xuống, quay mặt vào lòng anh.

Không gian bốn bề vắng lặng, nghe rõ tiếng bước chân người đàn ông chậm rãi, cẩn thận dù rằng anh đi rất khẽ.

Vì cửa phòng tôi chỉ khép hờ, thành thử Hoàng Thiên chỉ cần nhấc chân đẩy nhẹ là nó mở toang. Anh bế tôi đến giường, đặt tôi ngồi xuống. Trong đáy mắt kia lộ rõ vẻ lo lắng.

- Còn thuốc không? – Anh nhìn sang chiếc bàn cạnh đầu giường và hỏi.

- Còn, trong này..

Tôi nhướn người, định chồm lên nhưng Hoàng Thiên đã nhanh tay ngăn lại. Anh kéo ngăn bàn, lấy ra một gói thuốc Pepsane rồi lấy luôn chai nước lọc còn phân nửa đưa cho tôi.

- Bị lâu chưa?

- Cũng hai năm rồi, lâu lâu lại đau, uống thuốc sẽ khỏi. – Tôi vừa nói vừa đưa gói thuốc lên miệng.

- Ngày mai đến bệnh viện khám đi.

Dứt lời, Hoàng Thiên quay lưng, bước vội về phía cửa. Chút ấm áp lạ lẫm anh vừa mang đến cũng theo chân anh đi mất.

Tôi mỉm cười nhạt thếch khi thấy cánh cửa đóng lại. Chắc cậu chủ của tôi đã nghĩ thông rồi. Có lẽ anh đã hoàn toàn đặt tâm trí về Hellen.

Nghe bà Ngọc Minh nói mấy hôm nay anh vừa lo việc ở ngân hàng vừa giúp cô siêu mẫu giải quyết các giấy tờ, thủ tục còn vướng mắc trong quá trình thành lập công ty mỹ phẩm Black Roses.

Vừa kéo chăn lên tới cổ thì âm báo tin nhắn vang lên. Tôi vội với tay lấy chiếc điện thoại. Tin nhắn là của Tấn Phong, anh nói vừa mới xuống sân bay và gởi kèm ảnh chụp món quà mua cho tôi sau chuyến công tác.

Nhìn bộ dụng cụ may vá với những cuốn sách mẫu thời trang, sống mũi tôi bỗng cay xè. Trước lúc lên máy bay đến Singapore, Tấn Phong đã động viên tôi hãy cố gắng theo đuổi ước mơ ngày nào.

Anh bảo sẽ lo tất cả các chi phí và thủ tục để tôi có thể theo học ngành thiết kế thời trang rồi sau này kết hợp với anh thành lập thương hiệu thời trang riêng, cùng nhau kiếm tiền.

Loading...