Lúc đó, tôi chỉ trả lời rằng bản thân cần thời gian để suy nghĩ thêm. Chẳng ngờ anh lại quyết tâm như vậy.
Giá như anh xuất hiện và ngỏ lời lúc tôi rơi vào hoàn cảnh khó khăn cách đây bảy năm thì có lẽ tôi đã trở thành một nhà thiết kế thời trang đúng như mong ước rồi.
Tiếc thay, có những người đến khi mà thời điểm vàng đã đi qua.
Tôi chẳng đần đến mức không nhận ra lý do Tấn Phong đối tốt với mình. Có thể là anh thích tôi, tạm thời hoặc vĩnh viễn thì tôi không rõ nhưng tôi đoán anh ít nhiều chú ý đến tôi.
Một người đàn ông bận rộn và thành đạt chẳng rảnh đâu quan tâm đến ước mơ của cô gái mà anh ta không thích cả.
Đêm trôi vào đêm, giấc ngủ của tôi cũng chập chờn không yên bởi bộn bề suy nghĩ.
Khi tiếng chuông báo thức vang lên, tôi nhanh chóng bật dậy, vệ sinh cá nhân rồi giặt giũ, quét sân, sau đó vào bếp, chuẩn bị bữa sáng như thường lệ. Hôm nay, thực đơn là món mì Ý sốt bò bằm.
Mẹ con Hoàng Thiên ăn rất nhanh, sau đó gáp gáp rời nhà. Tôi cũng tranh thủ đi chợ, sơ chế đồ ăn rồi lướt một vòng trên mạng để tìm bệnh viện gần nhất.
Mấy năm rồi, tôi chẳng đau bệnh gì nặng đến mức phải vào bệnh viện, thành thử cũng không biết nên tới đâu.
Đang chọn lọc thì tin nhắn từ Hoàng Thiên được gởi đến. Anh bảo tôi đón ta xi đến bệnh viện Triều An mà khám vì nơi đó có đội ngũ bác sĩ rất giàu kinh nghiệm.
Nếu tôi nhớ không lầm thì hình như bảo hiểm y tế của anh và mẹ anh đều đăng ký tại bệnh viện này. Có điều, hai mẹ con anh rất khỏe, chẳng nghe đến đó bao giờ, chỉ cảm sơ sơ, hơi nhức đầu và mỏi lưng, mỏi vai khi công việc cần xử lý quá nhiều mà thôi.
Còn chưa kịp trả lời tin nhắn thì chuông điện thoại ngân nga. Tôi vội bấm nút nghe và đưa lên tai.
- Có nhận được tin nhắn chưa?
- Rồi, đang định trả lời thì anh gọi.
- Ừ. Khoảng chín giờ có mặt ở đó.
Mắt tôi ngước nhìn lên đồng hồ và thấy đang là tám giờ kém năm phút. Đoạn đường từ nhà đến bệnh viện Triều An cũng phải mất gần một tiếng chứ chẳng đùa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-30-gio-am-mua-dong-2.html.]
Chẳng hiểu sao Hoàng Thiên lại bắt tôi có mặt lúc chín giờ nữa, lệch một chút thì có sao đâu nhỉ? Cùng lắm, tôi đợi sang đầu giờ chiều, dù gì bữa trưa cũng đâu cần chuẩn bị.
- Chủ tịch, đến giờ họp rồi ạ. – Tiếng đàn ông bên đầu máy kia vọng sang rất khẽ.
- Nhớ đến đúng giờ.
Tôi còn chưa kịp ư hử gì thì Hoàng Thiên đã cúp máy sau câu nói vô cùng ngắn gọn mà súc tích.
Thôi thì xem như anh cũng có lòng quan tâm một con ô sin cứng đầu cứng cổ, to gan lớn mật hét vào mặt cậu chủ nên tôi cũng ngoan ngoãn thu xếp công việc và chuẩn bị đến bệnh viện Triều An.
Mười phút sau, chiếc taxi đã đến trước nhà. Tôi nhanh chóng chạy ra, khóa cổng cẩn thận rồi chui tọt vào trong. Tuy đã lớn rồi nhưng đi bệnh viện một mình vẫn khiến tôi cảm thấy bơ vơ thế nào ấy, buồn nữa.
Lần cuối cùng tôi đến bệnh viện thăm khám là vào một ngày mùa đông cách đây bốn năm. Lúc đó, có sơ đi cùng tôi nên không có cảm giác như bây giờ.
Bệnh viện Triều An là bệnh viện tư nhân đa khoa chuyên sâu đầu tiên và lớn nhất Việt Nam, cũng là một trong những bệnh viện hiện đại bậc nhất nước, dịch vụ ở đây tốt và mức phí cũng hợp lý, thành thử không có gì khó hiểu khi Hoàng Thiên bảo tôi tới đây.
Đến nơi, tôi trả tiền cho bác taxi rồi mau mắn chui ra. Thực ra độ tuổi và cân nặng của tôi chẳng tỷ lệ thuận với đầu óc tôi. Tôi ngơ ngác nhìn xung quanh để tìm nơi mua sổ khám bệnh. Người đông quá cũng khiến mặt mày tôi xây xẩm.
- Mỹ Trân, bên này.
Giữa mênh m.ô.n.g dòng người đang xếp hàng chờ mua sổ, giọng nói của anh cất lên, xua tan lo lắng cùng hoang mang trong tôi.
Có nằm mơ tôi cũng không ngờ anh lại đến đây với mình. Trên tay anh là cuốn sổ khám bệnh. Có lẽ anh đã xếp hàng mua trước khi tôi đặt chân vào cổng bệnh viện.
Anh không còn giận tôi nữa sao? Tôi đã chửi anh và bỏ mặc anh với ngón chân đầm đìa m.á.u trên sân thượng mà. Rốt cuộc tình cảm anh dành cho tôi là thật hay chỉ đùa bỡn vậy?
Nếu anh cứ thế này, tôi sợ mình sẽ không làm chủ được bản thân mất. Anh đã cho tôi cảm giác nôn nao, lâng lâng khi chạm chân lên nấc thang tình yêu để rồi cũng chính anh đưa tôi xuống vực sâu hụt hẫng, tủi buồn.
- Sao anh lại ở đây? – Tôi lí nhí hỏi khi khoảng cách giữa cả hai được rút ngắn.
- Đến trước cổng đứng nhìn mười phút, vào cổng nhìn quanh hết mười phút nữa, đi tìm nơi bán sổ hết mười lăm phút. Nếu anh không đến thì khi nào em mới khám xong đây hả?