Ăn   nửa phần thì chuông điện thoại của Hoàng Thiên reo lên. Anh ngừng đũa, liếc sang   cầm lấy và rời khỏi bàn.   theo  vài giây  tiếp tục ăn.
Vừa cho con tôm to đùng  miệng thì bỗng tiếng gọi  quen cất lên khiến  giật  ngẩng đầu. Suýt chút nữa thì    sặc khi đập  mắt là gương mặt điển trai với nụ  hiền của Tấn Phong.
Tay  vội đưa lên che  cái miệng đang phồng  vì con tôm to quá khổ và răng thì  việc cật lực. Cuối cùng, con tôm cũng trôi tuột  bụng.
Lẽ nào  và crush ngày xưa  duyên đến ,  chơi Giáng Sinh thì tình cờ gặp  và giờ  ăn trưa cũng gặp  nốt.
- Anh Tấn Phong. Anh  ăn trưa ? –  ngại ngùng  lên và hỏi.
- Ừ,   dùng bữa cùng đối tác xong. Đang chuẩn  về thì thấy bóng lưng giống em nên   xem .
- À,  .
 tiếp tục đưa tay lên miệng nhưng   là để che giấu nụ  vô duyên của . Đối tác của Tấn Phong thì mua thứ mà công ty  sản xuất. Mà thứ công ty  sản xuất là bao cao su.
Ừ thì,  gương mặt thư sinh,  vướng bụi trần  của    nghĩ đến hàng hóa  hại   khép miệng , giá như  cái khẩu trang lúc  thì  quá,  sẽ bịt mặt  và  cho thỏa cơn.
Cũng tại Hoàng Thiên cả,  cái đêm đáng quên  thì   càng nhớ mãi, mỗi  , thấy bất cứ điều gì, thứ gì liên quan đến vấn đề nhạy cảm trong quan hệ nam nữ thì   nghĩ bậy bạ.
   chuyện đó đầu độc mất , tâm hồn ngây thơ trong sáng   sinh vật  tên Hoàng Thiên bôi đen.
- Em bệnh ? – Tấn Phong lo lắng hỏi vì thấy  ho mấy tiếng.
- À, , , . Em  đau  dày,  ợ chua cho nên..
 xua tay  khi Tấn Phong kịp chạm  . Cũng may là  nhanh trí, lấy triệu chứng của bệnh lấp   lý do  hảo. Nếu     khi nghĩ tới sản phẩm của công ty  chắc  giận  mất.
- Em  khám ?
- Dạ  ạ. Em khám xong thì  ăn trưa đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-34-hai-chang-dep-trai-2.html.]
Ánh mắt Tấn Phong chuyển nhanh từ mặt  xuống mặt bàn  dừng  cái chén của Hoàng Thiên.
Trời ơi, giờ  mới sực nhớ   đang dùng bữa cùng  đàn ông cố chấp Hoàng Thiên. Nếu     bắt gặp cảnh  thì lưỡi   dài đến thế nào mới  thể giải thích cho   lòng đây.
- Em  cùng ai ? – Tấn Phong  , hỏi.
- Cùng . – Tiếng  đột ngột cất lên ngay khi   há miệng khiến  buộc  nuốt ngược lời định   bụng.
Cảm giác sống lưng lạnh ngắt  là do mùa đông  do Hoàng Thiên gây  nhỉ? Sao   tám điện thoại thêm năm, mười phút cho Tấn Phong   hẵng  ?
 và Tấn Phong trong sáng như gương, vốn chẳng  gì  sợ nhưng vì cái tên chủ tịch SunshineBank   một cái đầu đen, thành thử   sẽ tưởng tượng nên nhiều cảnh huống phong phú lắm .
- Thì  là chủ tịch SunshineBank. Rất hân hạnh  gặp  ở đây.  tên Tấn Phong, cũng là một đối tác nhỏ của quý ngân hàng.
Tấn Phong đưa tay  và lịch sự cất lời  vài giây  hình. Có lẽ   nghĩ    dùng cơm trưa cùng Hoàng Thiên.
Tuy ở nhà,  thấy Hoàng Thiên cũng như  bình thường, cãi qua,   với  nhưng   một khi sánh bước cùng   phố, địa vị của  cũng  nâng lên  nhiều.
Không cần   là  giúp việc   nhặt ve chai, chỉ cần  cạnh  thì chẳng ai dám khinh khi  cả. Hào quang từ  dư sức chiếu sáng cho .
- Chào  Tấn Phong,    đến  trong  vinh danh các doanh nhân trẻ xuất sắc của thành phố. Đối với SunshineBank,   đối tác nào là nhỏ cả.   vinh hạnh  đồng hành cùng quý công ty. – Hoàng Thiên nắm lấy tay Tấn Phong và siết chặt.
Ôi trời ơi, đây là Hoàng Thiên ? May quá,  còn tưởng  sẽ nhảy nhót tưng bừng lên, túm lấy , kéo lùi về phía   quát tháo inh ỏi chứ?
Mà cũng đúng thôi,  đang  ở nhà mà. Mà  và Tấn Phong cũng    hành động gì  mật ,    sợ nhỉ? Dũng cảm lên nào Phùng Mỹ Trân.
Cơ mà cái dáng vẻ chuyên nghiệp trong từng câu chữ của Hoàng Thiên khiến  trở nên thu hút thật. Phải chi về nhà,  cứ giữ nguyên bộ dạng, tính nết, câu từ như  thì   đỡ khổ cho  hơn .
-   ngờ   là bạn của Mỹ Trân. – Tấn Phong  khi hai bàn tay   buông  .
Hoàng Thiên  sang     Tấn Phong, khẽ gật đầu mỉm .  cũng im re, cảm thấy chẳng cần mở miệng giải thích  phận ô sin cấp cao của  trong nhà Hoàng Thiên  gì.
Dù cố tình  vô tình thì   leo lên giường .    khi về nhà    móc mỉa rằng  ô sin nào ngủ với chủ ? Có chủ nào đưa ô sin  khám bệnh và dắt  nhà hàng ăn món đắt tiền ? Lần ,   gằn giọng khi  đến chiếc nhẫn quý giá  còn gì.