- Không  phiền hai  dùng bữa nữa.  xin phép  .
Tấn Phong  nhẹ một cái  nhanh chân lướt qua chúng .   thể cảm nhận  nét buồn phảng phất  gương mặt tuấn tú của . Còn Hoàng Thiên thì bước về  chỗ cũ,  xuống và tiếp tục ăn cho xong bữa.
Rời khỏi nhà hàng, Hoàng Thiên đưa  đến tận cổng biệt thự. Suốt quãng đường ban nãy,  chẳng  năng gì khiến  cũng mặc định rằng  chẳng để tâm chuyện  quen  Tấn Phong. Thế nhưng khi   toan mở cửa xe chui  thì  nắm lấy tay , kéo .
- Làm  mà em quen Tấn Phong? Quen từ bao giờ?
Giọng  nghiêm túc, ánh mắt dần di chuyển từ con đường  mặt sang . Xem ,  liên tục đoán sai tâm tư của  đàn ông .
Tâm trạng Hoàng Thiên đang   nên  cũng    nhăng  cuội khiến  phùng mang trợn má nên chỉ  những gì cần  mà thôi,  đủ để giải thích mối quan hệ với   giám đốc công ty MK.
- Chỉ  thôi ? – Hoàng Thiên hỏi  khi   bảo Tấn Phong từng là đàn  lớp  và chúng  tình cờ gặp  ở nhà hàng Mango Tree Bangkok Eatery.
-  . –  gật đầu, xác nhận.
- Em  nhà , cái gì mà bác sĩ dặn kiêng thì đừng ăn. Bệnh từ miệng  đấy.
Anh thôi    nữa,  dán mắt  những tin nhắn  gởi đến  màn hình điện thoại.
 gật đầu dù   chẳng thấy  rời khỏi xe, thẳng đến cổng. Mãi khi  tiếng động cơ êm ái lướt ,  mới ngoảnh đầu  theo.  đoán là   trở  ngân hàng.
Quá mệt mỏi,  về phòng, cài báo thức  lăn lên giường, ngủ một giấc thật sâu. Tận bốn giờ chiều,  mới giật  choàng tỉnh. Nhìn  bên ngoài cửa sổ,  thảng thốt vì nhận  trời  đổ về chiều.
Cái điện thoại tội nghiệp của  vẫn    tiệm để bảo trì thành thử nó cứ mát mát, lúc reo, lúc  khiến  chẳng  tiếng chuông báo thức, cứ thế mà ngủ tuốt luốt.
Thế là,  nhanh chóng chạy khỏi phòng, quét nhà, lau nhà, quét sân   đó  bếp nấu nướng,  đó nữa thì  tắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-35-lai-gan-om-anh-1.html.]
Xong xuôi, sạch sẽ  lên đồng hồ mới thấy   giống siêu nhân gao, nhanh vượt mức tưởng tượng, mới năm giờ ba mươi phút chiều thôi.
Hai  con Hoàng Thiên  lượt trở về. Mọi hôm,  về sớm hơn  , thế nhưng hôm nay,  về muộn hơn bà mười lăm phút. Gương mặt cả hai đều thấm mệt  một ngày bộn bề kiếm tiền.
 cảm thấy họ còn vất vả hơn một con ô sin như . Có điều, họ  thấy đường  trong tương lai, còn  thì ,     sẽ  về   khi kết thúc hợp đồng mười năm.   thể  ô sin mãi .
Mà  khi  đến mười năm thì    rời khỏi đây. Nếu Hoàng Thiên kết hôn cùng Hellen, kiểu gì cô  cũng thỏ thẻ với bà Ngọc Minh, cho  nghỉ việc. Hoàng Thiên là con một,  thể bỏ    mà chuyển  ngoài sống với vợ.
- Dạo  thấy Mỹ Trân ăn ít quá. Ít hơn bình thường  nhiều. Cháu  khỏe ? – Bà Ngọc Minh hỏi khi thấy  buông đũa, toan  lên.
- Dạ, chắc do lúc chiều cháu  ăn vặt, thành .. -  vội  dối vì   bà chủ    bệnh.
- Giống trẻ con thật,  ăn cơm  mới ăn vặt chứ. – Bà Ngọc Minh chau mày nhưng miệng   tươi.
Như thường lệ,  lấy ít trái cây trong tủ lạnh , rửa và bày lên dĩa. Bữa ăn của nhà giàu  quy trình hẳn hoi, chứ như nhà  lúc xưa, tuy cũng gọi là  của ăn của để nhưng ăn cơm xong thì thôi, chẳng  tráng miệng tráng môi gì, ai thích thì tự lấy trái cây, bánh kẹo mà ăn.
Nhà   nuôi giúp việc,  và  cùng   việc  tranh thủ  học bài, kẻ vùi đầu  công việc còn dang dở ở công ty, cứ thế cho đến ngày cơn gió định mệnh khiến  mất   và ba vĩnh viễn.
Dọn dẹp các thứ xong,   phòng bà Ngọc Minh và giúp bà matxa vai, cổ. Thật lòng mà , lúc thấy bà vui vẻ trò chuyện và quan tâm Hellen,   ghanh tỵ với cô , chính  cũng  ngờ  ích kỷ như .
- Tội nghiệp Hoàng Thiên, cuối năm  mà còn  vui vẻ  để chuẩn  đón Tết. – Bà bất chợt thở dài và  trong khi hai mắt vẫn đang nhắm .
- Công việc của    vấn đề gì  ạ? –  ngu đần hỏi.
- Cháu   báo hả? Bên ngân hàng mấy hôm nay rối rắm lắm.
Bà hỏi   chột , đúng là  lười lên mạng lướt  khi cái màn hình điện thoại  nứt. Sáng nay thì vì tìm bệnh viện nên mới lên mạng thôi. Tự dưng cảm thấy bản  giống một kẻ vô tâm.
- Tập đoàn Hana vướng  một  lùm xùm. Tuy bên Mỹ đang cố gắng khắc phục và SunshineBank cũng tổ chức họp báo, trấn an khách hàng nhưng họ vẫn đổ xô   rút tiền.