Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 42: Hoang Mang - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:34:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi ném cho tôi một ánh mắt xa lạ, anh thản nhiên lướt qua tôi và đi lên lầu.

Tôi đưa mắt nhìn ra bên ngoài, thở dài mệt mỏi rồi xách đôi giày anh đặt lên kệ. Nếu anh chất vấn, tôi sẽ giải thích, còn không thì thôi.

Lỡ đâu tôi te te đi giải thích trước, khéo anh lại nghếch mặt, hất hàm rồi trịnh trọng phun vào mặt tôi mấy câu đại loại như: "Chuyện của cô liên quan gì đến tôi? Tôi có hỏi cô à? Cô thích ai, yêu ai mặc xác cô."

Hay là như vậy: "Cô đừng tự đề cao mình quá. Tôi không rảnh để ý đến những người xung quanh cô đâu.. bla.. bla.."

Nếu phải dỏng tai lên nghe mấy lời đó chắc tôi nhục mà c.h.ế.t mất. Riêng chuyện Ánh Tuyết lôi bí mật của tôi ra kể cho Tấn Phong nghe đã khiến tôi cảm thấy giá trị của mình lao dốc thậm tệ như cổ phiếu Milan rồi, dù rằng anh cũng đã nói anh thương thầm tôi từ dạo ấy.

Suốt bữa cơm, tôi chẳng dám nhìn Hoàng Thiên, cứ cắm đầu ăn. Thế nhưng, vì nhiệm vụ của một người giúp việc nên đến cuối bữa, khi đưa trái cây tráng miệng lên bàn, tôi buộc phải mở miệng hỏi xem anh có làm việc khuya không để mình chuẩn bị thức ăn.

- Hôm nay không cần chuẩn bị thức ăn khuya. Ớn rồi.

Câu trả lời của anh khiến tôi đơ như cán cuốc. Phải ha, hôm trước tôi còn tự hỏi điều này mà. Tại anh cứ ăn uống sạch sành sanh, chẳng kêu ca gì nên tôi cứ tưởng anh không biết ngán.

Nếu vậy thì anh có thể nói riêng với tôi mà, trước mặt mẹ anh mà anh nói thế khác nào anh muốn cho bà biết rằng tôi không quan tâm anh. Điên thật mà.

- Vậy.. để tôi làm món khác cho anh, mì xào nè hoặc bánh sandwich. – Tôi cố hạ giọng, dịu dàng cất tiếng.

- Phải đó, ớn món này thì ăn món khác, mì gói, phở gói, cháo gói cũng đầy ra đó mà. Nhà ta đâu chỉ có mỗi bánh ngọt. – Bà Ngọc Minh hùa theo nói. Rất giống như đang về phe của tôi.

- Sao cũng được ạ.

Anh vươn tay lấy mấy trái nho cho vào miệng rồi rời bàn. Tôi đưa đôi mắt tội nghiệp nhìn bà chủ giàu lòng nhân ái của mình và nhận được cái gật đầu đầy cảm thông.

Có phải anh tỏ thái độ vậy là vì chuyện trong nhà hàng không? Thật lòng mà nói, tận bây giờ, tôi vẫn không biết anh có thích tôi thật không? Tôi không có niềm tin vào vị trí của mình trong tim anh dù chỉ là một chút bởi chẳng có gì khiến tôi chắc chắn cả.

Công khai mối quan hệ với truyền thông và gia đình hoặc là một tờ giấy kết hôn sẽ là hai yếu tố tiên quyết để tôi tin một người đàn ông thật sự yêu mình.

Thế nhưng những điều đó, anh sẽ dành cho Hellen. Cũng có thể anh thích tôi như thích một món đồ chơi, một trò tiêu khiển. Cũng có thể là như vậy đấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-42-hoang-mang-2.html.]

Lúc căn bếp rộng lớn chỉ còn lại mình tôi, cảm giác trống trải và tủi thân ngập tràn, cơ hồ bóp nghẹt trái tim. Tôi nhớ ba mẹ rồi, nhớ căn nhà nhỏ nhưng đầy ắp tiếng cười và những lời quan tâm nhau.

Rửa dọn xong, tôi lê bước về phòng, quẳng chiếc điện thoại lên bàn rồi nằm bẹp xuống giường, mơ màng chìm vào giấc ngủ.

Vốn chỉ định nhắm mắt một chút cho tâm trạng thư thái và cơ thể thoải mái hơn rồi bắt tay vào vẽ mấy mẫu váy vừa xẹt qua trong suy nghĩ nhưng cuối cùng, tôi lại ngủ quên mất.

Mãi khi nghe tiếng chuông điện thoại ngân nga, tôi mới sực tỉnh. Nhìn thấy màn hình hiện tên Tấn Phong, tôi chần chừ cả đỗi nhưng rồi vẫn bình tĩnh bắt máy.

- Tấn Phong.

- Em ổn chứ? Tại anh nhắn em mấy tin mà không thấy em trả lời nên anh lo. – Giọng nói ấm áp của anh truyền sang tai tôi.

- À, nãy giờ em ngủ, không nghe âm báo tin nhắn. – Tôi cố lấy tay che miệng để ngăn tiếng ngáp dài.

- Ừ. Vậy em ngủ tiếp đi nhé. Anh chỉ muốn chúc em ngủ ngon thôi.

Tôi đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ trên bàn. Bây giờ đã là chín giờ đúng. Ngủ gì nữa chứ, giờ tôi phải đi xào mì cho tên đàn ông khó ưa kia đây. Cũng may là Tấn Phong gọi điện, lôi tôi dậy kịp lúc.

- Anh làm việc khuya ạ?

- Ừ, anh đang xử lý một số văn kiện, cũng sắp xong rồi. Nghe tiếng em đột nhiên tâm tình tốt hẳn.

- Vậy anh ghi âm lại nhé. Khi nào tâm trạng không tốt thì mở lên nghe. – Tôi đung đưa hai chân, buông lời trêu chọc.

- Anh lại tham lam hơn, anh muốn nghe tiếng ngoài thật và nhìn thấy người thật.

Ồ, sao tôi đãng trí thế? Sao tôi quên mất những lời tỏ tình ban trưa của anh chứ? Tôi không nên trêu ghẹo anh thế này. Có thể tôi chỉ là vô tình nhưng anh sẽ suy nghĩ khác. Sẽ tội cho anh lắm.

Cũng chẳng biết nói thêm gì nên tôi vờ ngáp dài ngáp ngắn. Và đúng như dự đoán của tôi, anh giục tôi đi ngủ rồi cúp máy rất nhanh.

Sau khi rửa mặt cho tỉnh táo, tôi nhanh chóng xuống bếp, làm món mì xào cho Hoàng Thiên.

Thử tưởng tượng xem, cô nàng Hellen kia sẽ mọc ra mấy cái đầu và mấy cái tay mới có thể vừa quán xuyến việc nhà, vừa điều hành công ty và làm người mẫu nhỉ? Tôi cá là cô ấy sẽ thuê một bà giúp việc già nua về cho mà xem.

Loading...