Tôi bưng dĩa mì và ly sữa đứng trước cửa phòng làm việc của Hoàng Thiên hồi lâu, thở sâu thở cạn không biết bao nhiêu lần mới dám bước vào.
Phải, sao tôi phải sợ anh? Anh cặp kè cùng Hellen thì tại sao tôi lại không thể đi ăn uống với Tấn Phong? Chúng tôi có giấy tờ pháp lý nào ràng buộc đâu chứ.
- Đồ ăn của anh đây. – Tôi đặt ly sữa cùng dĩa mì xuống bàn và nói.
Nghe tiếng cánh cửa sổ đóng sầm vì gió thổi, tôi nhanh chóng bước tới, khóa chốt lại.
Nhác thấy các ô cửa sáng đèn trên tòa cao ốc phía xa đang dần luân phiên tắt, tôi thích thú nán lại, ngắm nhìn, cảm giác như đó là một trò chơi trẻ con.
- Mỹ Trân, sữa nóng quá.
Tiếng gọi của Hoàng Thiên khiến tôi giật thót, gấp gáp chạy đến bên bàn. Thế nhưng, trong tích tắc, mặt tôi hóa ngu đần, tròn mắt nhìn anh.
Cái tên này, nóng thì vừa thổi vừa uống đi chứ, không lẽ bắt tôi thổi cho à? Hôm trước ngâm nước lạnh cho ấm ấm thì than rằng nguội ngắt này nọ.
- Vậy anh ăn mì đi, ăn xong, sữa nguội là vừa. – Tôi vội vàng bày cách.
- Anh muốn uống sữa trước, mau thổi nguội đi.
Mỗi khi Hoàng Thiên dùng giọng điệu lạnh lùng, nghiêm nghị ra lệnh cho tôi thì tôi biết rõ tâm trạng anh đang rất tệ, kiểu như quả bóng sắp nổ, không khéo mà chạm nhẹ thôi cũng khiến nó tan xác pháo. Cũng chẳng có gì to tát, thổi thì thổi.
Bưng ly sữa trên tay, tôi quay lưng về phía anh và ra sức thổi nguội nó. Biết trước thế này, lúc anh bảo không cần làm đồ ăn khuya thì tôi im luôn có phải khỏe hơn không.
Cái tội ách giữa đàng cứ quàng vào cổ nên thành ra thế này đây. Mèo vẫn hoàn mèo, ngu vẫn mãi ngu, không khôn lên được tẹo nào. Tôi chán nản với chính bản thân mình.
- Nguội rồi. – Tôi đặt chiếc ly xuống trước mặt anh, khẽ nói.
- Em uống chưa mà biết nguội? – Hoàng Thiên nheo mắt nhìn tôi, lộ rõ ý châm chọc.
- Sờ ngoài ly là cảm nhận được mà. Nguội rồi mà. – Tôi khẳng định chắc chắn.
- Uống thử đi. – Anh đẩy ghế lùi ra phía sau một chút, hai tay đan nhau, nhìn tôi chằm chằm.
Người đàn ông này đang muốn giở trò gì vậy? Có khi nào anh lợi dụng lúc tôi đang hóng hớt ngoài cửa sổ mà bỏ thuốc độc vào ly sữa rồi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-43-loi-to-tinh-thu-n-1.html.]
Xem ánh mắt kia mới độc ác làm sao, như muốn nhìn xuyên qua lớp vải, lớp da thịt rồi vào thẳng xương tôi vậy.
Sống lưng tôi lạnh toát, mồ hôi rịn ra trên trán, tim đập, chân run.
- Không uống. Tôi không thích sữa. – Tôi siết chặt hai tay, kiên quyết lắc đầu.
- Uống.
- Không.
Khóe môi Hoàng Thiên giật giật khiến tôi bất giác lùi về phía sau. Bóng dáng cao lớn ấy từ từ rời khỏi chiếc ghế da êm ái. Bàn tay thon dài của anh vươn tới, nâng ly sữa lên và tiến dần về phía tôi.
Cái con người này không phải là muốn tạt nó vào mặt tôi chứ? Chẳng phải anh nói anh yêu tôi sao? Chẳng phải anh đã nhính ra mấy tiếng đồng hồ trong lúc ngân hàng đang rối tung rối nùi chỉ để chạy đến bệnh viện cùng tôi và đưa tôi đi ăn sao?
Một tay anh cầm ly sữa, tay còn lại chậm rãi đưa lên mặt tôi, vén mấy sợi tóc xõa giắt vào vành tai. Ôi trời ơi, tôi có cảm giác như tôi sắp bị Bạch Cốt Tinh Hoàng Thiên hút m.á.u vậy.
Khẽ nở một nụ cười ma mị, Hoàng Thiên trượt tay xuống cằm tôi, giữ lấy rồi đưa ly sữa lên môi, uống một ngụm.
Trong lúc tôi đang đần mặt, há miệng, phán đoán cái hành động quái dị của anh thì anh đã nhanh chóng chiếm lấy môi tôi. Dòng sữa ấm từ miệng anh lập tức tràn sang miệng tôi.
Tôi bị bất ngờ thành thử bất động trong giây lát. Đến lúc hoàng hồn, tôi vội dùng sức cử động nhưng khốn nỗi anh quá mạnh. Hai đôi môi vẫn dán chặt vào nhau, chẳng xê dịch chút nào.
Không còn dưỡng khí, tôi buộc phải nuốt hết dòng sữa đang chảy lung tung trong khoang miệng. Nước mắt chẳng biết ứa ra tự bao giờ, làm nhòe đi tầm nhìn.
Cảm giác bản thân sắp c.h.ế.t ngạt đến nơi khiến bản năng sinh tồn trỗi dậy mạnh mẽ, tôi đẩy anh ra, loạng choạng ngã nhào xuống sàn.
Chiếc ly trên tay anh cũng rơi luôn xuống sàn, tiếng vỡ của nó khác nào tiếng vỡ vụn trong lòng tôi. Sao tôi lại vướng vào câu chuyện tình m.á.u chó, m.á.u mèo này chứ?
Tay tôi ôm chặt lấy trái tim đang đập mạnh, mũi và miệng thì hoạt động hết sức để lấy lại phần không khí bị thiếu hụt.
Cứ nghĩ đến việc mình vừa uống sữa từ miệng Hoàng Thiên là tôi buồn nôn vô cùng, cuống họng quặn từng cơn, hận không thể rút nguyên bộ đồ lòng ra mà giặt cho sạch rồi phơi nắng mấy ngày.
- Mùi vị thế nào? Em có thích không?
Thích cái đầu anh chứ thích. Tôi chống tay, đứng dậy, ném ánh nhìn đầy phẫn uất về phía tên đàn ông cao ngạo đang nở nụ cười nửa miệng.