Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 47: Chuyện Tình Nhân Hay Làm - 1

Cập nhật lúc: 2025-07-04 02:39:08
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hôm nay là thứ bảy, bà Ngọc Minh chỉ làm có nửa buổi rồi về nhà. Sau khi dùng bữa tối, bà rủ tôi cùng xem chương trình giải trí.

Cứ chốc chốc, tôi lại lén nhìn bà, không biết bà sẽ có thái độ như thế nào nếu biết tôi và Hoàng Thiên đang yêu nhau nhỉ? Tôi hiểu bà rất mong chờ anh và Hellen tái hợp như ông nội anh vậy.

- Ôi, anh chàng đó rốt cuộc cũng không nhấn nút hẹn hò.

Tôi chùng giọng, tỏ vẻ tiếc nuối khi thấy cặp đôi được mai mối bất thành. Chỉ có một nửa trái tim bên phía cô gái hiển thị màu đỏ, còn phía chàng trai thì vẫn là xanh đậm. Trông mặt cô ấy buồn thấy rõ dù nụ cười gượng gạo cố nở trên môi.

- Ban đầu nghe họ nói chuyện qua lại là cô nghi ngờ rồi. Mai mối mà hai bên không cân xứng thì khó thành lắm. Vật chất lẫn học vấn rồi sự nghiệp quá sức chênh lệch. – Bà Ngọc Minh tiếp lời.

Tâm trạng tôi trở nên tệ hẳn sau khi nghe bà chủ nói những lời ấy. Phải rồi, bà nói cười vui vẻ, cho tôi ngồi ăn cơm chung, yêu quý tôi, mua quà cho tôi không có nghĩa là bà xếp tôi lên ngang hàng với giới thượng lưu.

Càng không có nghĩa bà chấp nhận tôi sánh vai cùng Hoàng Thiên. Tôi chỉ có thể ở bên anh với thân phận một đứa giúp việc chứ chẳng thể là người yêu, làm vợ càng không thể.

Kết thúc chương trình, ai về phòng nấy. Tôi tiện tay nhấn vào chiếc điện thoại đang được sạc pin để xem thử thì thấy mười hai cuộc gọi nhỡ.

Không phải Hoàng Thiên bảo đêm nay bận đi dùng bữa cùng đối tác sao? Gọi gì mà lắm thế? Có phải anh xảy ra chuyện gì rồi không?

Tôi vội ấn gọi lại, tim đập thình thịch, bất an vô cùng. Mãi một lúc lâu sau, đến lần gọi thứ ba thì anh mới xuất hiện.

Cái tên này có thói quen không mặc đồ khi ngủ hay gì vậy, phơi nguyên tấm thân trần trước mặt tôi. Trông cái mặt ngu ngu của anh là tôi hiểu anh vừa chui trong chăn ra rồi. Cơ mà đáng yêu quá thể.

- Em đi đâu mà không bắt máy vậy? – Hoàng Thiên lấy tay che đi cái ngáp dài, cất tiếng hỏi.

- Em xem ti vi với mẹ anh, vừa xong thì em về phòng đây. Không phải đi với trai đâu.

Nhắc tới mẹ anh, tôi lại nhớ chuyện ban nãy, thoáng chạnh lòng nhưng vẫn cố giữ nụ cười tươi trên môi.

Tôi rất muốn hỏi anh rằng mối tình này sẽ tồn tại trong bao lâu, hai chúng tôi có thể nắm tay nhau và sánh bước cùng nhau bao xa nhưng lý trí đã giúp tôi kiềm lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-47-chuyen-tinh-nhan-hay-lam-1.html.]

Tôi tin dần dà mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, tôi sẽ cố gắng để mẹ anh chấp nhận mình như một đứa con dâu.

- Anh tin em mà Mỹ Trân. Vì em đã nhận lời làm bạn gái anh nên cho dù em có đi chơi cùng bạn bè khác giới, thậm chí cả Tấn Phong thì anh cũng không nghi ngờ hay lo lắng đâu.

Ồ, có phải Hoàng Thiên đang móc mỉa tôi chuyện tôi cấm đoán anh và Hellen không? Xét về mọi mặt, anh nổi trội hơn Tấn Phong nhiều, thế nên, anh tự tin cũng đúng, còn tôi, ngoài việc bấu víu vào việc anh yêu mình thì tôi có gì để tự tin chứ? Đó là một sự lệ thuộc.

- Nhớ anh không bé yêu? Trưa mai anh về rồi, chắc tầm chiều chiều sẽ tới. Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc mà tình nhân hay làm.

Việc tình nhân hay làm? Ý anh là gì?

Trong đầu tôi bỗng nhớ lại chuyện cách đây mấy tuần. Không phải anh muốn lôi tôi lên giường đấy chứ? Tôi vẫn chưa sẵn sàng cho lần tiếp theo đâu.

Tôi không muốn buông thả vì như vậy sẽ khiến anh mau chán chê tôi. Ngoại trừ cái lần mơ hồ ấy, tôi muốn chuyện gối chăn nên xảy ra khi cả hai đã tiến tới hôn nhân.

- Làm.. làm gì anh? – Tôi cố dò hỏi.

- Rồi em sẽ biết. Thôi, em đi ngủ đi, hôm nay anh có uống chút rượu nên cũng buồn ngủ quá.

- Được, chúc anh ngủ ngon.

Sau khi hôn tôi qua màn hình, Hoàng Thiên liền tắt máy, để lại cho tôi một mớ bòng bong suy nghĩ. Anh bảo về lúc chiều thì hẳn giấc đó bà Ngọc Minh cũng về rồi, chắc anh chẳng dám làm càn đâu. Yên tâm nào Mỹ Trân.

Thế nhưng, ngay khi vừa mở mắt ra vào sáng hôm sau, tôi đã thấy bà chủ xinh đẹp xách ba lô bước xuống.

Hôm nay là chủ nhật mà. Chẳng lẽ bà ấy đi chơi sao? Đem theo cái ba lô to kia hẳn là không về trong ngày đâu. Không phải chứ? Cứu tinh của tôi đi mất thì tôi phải làm gì nếu Hoàng Thiên trở về và vồ lấy mình đây?

- Cô đi đâu vậy ạ? – Tôi vội chạy đến trước mặt bà và hỏi.

- À, cô chưa nói với cháu sao? Hôm nay cô đi du lịch cùng bạn, xuống tận Vũng Tàu, sáng mai mới về.

Nụ cười trên môi bà Ngọc Minh càng tươi bao nhiêu thì nụ cười trên môi tôi càng méo mó bấy nhiêu. Trời ơi, con sói Hoàng Thiên sẽ ăn thịt con thỏ là tôi mất. Có cách nào để bà chủ ở lại không?

Loading...