Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Ngày Anh Trưởng Thành - Chương 50: Hẹn Hò - 2

Cập nhật lúc: 2025-07-04 15:43:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xong xuôi, tôi đi một vòng quanh biệt thự, kiểm tra cửa nẻo, khóa lại rồi xuống tầng trệt chờ anh.

Khoảnh khắc thấy anh xuất hiện, tôi ngớ người vì nhận ra anh đang diện quần áo theo tông màu của tôi, quần tây đen và áo thun màu kem.

Cũng chẳng biết là vô tình hay cố ý nữa. Hai tông màu rất nhã nhưng mặc thế này có khác gì đồ đôi, khéo lại gây sự chú ý.

- Sao vậy? Sao em lại chau mày? Anh mang bộ này không đẹp à? – Hoàng Thiên khoanh tay, nheo mắt nhìn tôi.

- Giống đồ đôi. Em sợ người khác chú ý. Anh thay bộ khác được không? – Tôi cố nói giọng nũng nịu để anh đừng phát hỏa.

- Chúng ta sẽ đi những chỗ bình dân. Sẽ không ai nhận ra đâu, anh sẽ chú ý.

Cuối cùng, tôi đành theo chân anh. Cũng may, camera quan sát chỉ được bắt ở cổng chính, nếu không, cảnh anh cùng tôi thân mật ở gara xe và trong nhà sẽ lọt hết vào tầm mắt của bà Ngọc Minh nếu bà vô tình xem lại.

Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi con đường xanh mát bóng cây và hướng ra đường lớn. Bản tình ca dịu ngọt nhẹ nhàng cất lên từ chiếc máy phát khiến tôi bất giác đỏ mặt.

Từng ngồi chung xe với anh nhưng bây giờ, với thân phận bạn gái lại mang đến một cảm xúc khác, vui sướng, lâng lâng và một chút thẹn thùng.

Điểm đến đầu tiên là một quán thịt nướng nằm trong con hẻm nhỏ, xe vào không lọt, chỉ có thể cuốc bộ. Theo lời Hoàng Thiên, nếu chúng tôi đi muộn một chút thôi, sẽ chẳng còn chỗ ngồi. Khi tôi và anh đến nơi, chỉ còn đúng hai chiếc bàn trống kê trong góc.

- Thực khách đến đây đa phần là dân lao động có thu nhập thấp. Giới thượng lưu như anh dù cũng thích lắm nhưng sẽ chọn đi vào ngày đầu tuần, vắng hơn, không khói khắm nhiều như thế này. – Anh vừa nói vừa vươn tay sang, vén vài sợi tóc xõa trước mặt tôi giắt lên vành tai.

Thật lòng mà nói, tôi thích ăn uống ở những chỗ như thế này hơn, thế nhưng, đã từ lâu, tôi chẳng dám đặt chân tới.

Dạo trước, có lần tôi đi một mình, chui vào quán ốc đông đúc, mới ăn đâu được mấy con ốc thì bị mấy gã thanh niên ngồi sau lưng cố tình đụng chạm. Khi tôi quay lại thì họ vờ như chẳng biết gì, cười nói hố hố với nhau.

Cứ thế, đến lần hai, rồi lần ba, tôi tức quá, đứng lên, quát thẳng mặt thì bọn họ bảo tại chật chội, quay qua quay lại lỡ trúng mà thôi.

Tôi uất ức muốn trào m.á.u họng mà chẳng làm gì được nên đành thanh toán và rời đi. Mấy tên đàn ông đã có bia có rượu trong người, chỉ sợ đôi co thêm một chút sẽ chẳng lấy được công bằng giúp bản thân mà còn bị chúng đánh cho te tua, tơi tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-50-hen-ho-2.html.]

Từ đó, tôi chọn nơi sang trọng, trong khả năng chi trả để vui vẻ, khỏi lo bị sàm sỡ.

Giờ đây, có Hoàng Thiên bên cạnh thật là tốt. Thường thì chẳng ai dại mà chọc ghẹo một cô gái khi đi cùng cô ấy là một chàng trai cao to, mắt sắc lẹm như chim ưng.

Tại tôi ở cùng anh lâu, lại bị anh ghẹo như cơm bữa nên mới thấy anh tầm thường thôi chứ Minh Chính từng nói, Hoàng Thiên mà liếc ai một cái thì tim người đó đập bình thường mới lạ.

- Anh và Minh Chính làm lành chưa? Em không muốn thắc mắc chuyện riêng của anh nhưng mà.. trước đây, anh hay đưa anh ấy về nhà. - Tôi nhỏ giọng cất lời.

- Anh nghỉ chơi với nó rồi. Sau này, em đừng nhắc đến nó nữa.

Qua làn khói mờ ảo, tôi nhận ra Hoàng Thiên chẳng vui khi nghe đến tên người mà tôi cho rằng đó là người bạn thân thiết nhất của anh.

Cũng may, lúc này, bếp và thịt được nhân viên phục vụ đưa đến. Anh liền ra hiệu cho tôi ngồi im rồi gắp thịt sống bỏ lên vỉ, chốc chốc sẽ trở qua, trở lại.

- Coi chừng nóng. – Anh đặt miếng thịt vàng ươm vào chén tôi, dịu dàng căn dặn.

- Thơm quá. Sau này mình đi ăn tiếp nha anh. – Tôi vừa thổi phù phù vừa đề nghị.

- Ừ. Còn nhiều chỗ ngon lắm, anh dắt em đi đến hết đời thì kiểu gì cũng đi được hết mấy chỗ đó. Trong thành phố, các tỉnh rồi nước ngoài nữa.

Giọng anh trầm trầm, thản nhiên trở thịt mà không biết rằng câu nói vừa rồi khiến tôi suýt ứa nước mắt vì xúc động.

Có lẽ tôi lo thừa rồi, anh không hề có ý đùa giỡn với tôi. Anh nói sẽ dắt tôi đi đến hết đời. Lời nói này thốt ra một cách tự nhiên, không hề có sự chuẩn bị.

- Hoàng Thiên, a.. a.. - Tôi đưa miếng thịt vừa thổi nguội lên miệng anh.

Rất tự nhiên, anh há miệng, ngoạm lấy, gật gù khen thịt được tôi đút ăn vào khác hẳn, có hương thơm, vị ngọt đặc trưng của tình yêu.

Giữa không gian ám khói và những âm thanh hỗn độn của bao cuộc nói chuyện xung quanh, tôi vẫn tìm thấy một khoảng lặng cho riêng mình và anh.

Hoàng Thiên à, anh có biết không? Em rất sợ sẽ đánh mất anh. Em sợ một ngày nào đó, khi cơn bão quét qua, tình chúng ta sẽ tan vào bọt biển. Em tin anh, tin tình cảm anh dành cho em nhưng bấy nhiêu đó có đủ để giữ vững mối tình này?

Loading...