Đêm hai mươi sáu Tết, Hoàng Thiên đưa bà Ngọc Minh  sân bay. Trước khi , bà  quên đưa cho  một bao lì xì đỏ lói, khá dày. Tuy lớn  nhưng nhận  lì xì thì  cũng mừng rỡ như trẻ nít .
Nhìn theo chiếc xe khuất dần cuối đường,   còn cảm giác ngậm ngùi như hai năm  bởi   Xuân    ,   chỉ một  lầm lũi.
Suốt mấy tiếng đồng hồ,  cứ  ngay thềm cửa, ngóng cổ lên chờ đợi. Và khi    nhấn chuông,  liền chạy như bay , rối rít tra chìa  ổ khóa.
Những tưởng  mỗi bản   gấp gáp, nào ngờ  đàn ông  còn gấp hơn,  dừng  khi  chạy , bảo  khóa cổng  leo lên xe để  chở .
- Em  cái gì? – Hoàng Thiên nheo mắt  sang , cất tiếng hỏi.
- À, tự nhiên   một đoạn ngắn từ cổng  gara mà  cũng chở em  gì?
- Anh thích thế.
Cái tên ngang như cua  thật là. Chỉ cần  thích thì  sẽ  ?  thật lòng mà ,  cũng  thích. Ở cạnh ,  như mang theo  cả tuổi thơ bên ,  nhiều, đùa nhiều và tâm tình cũng trẻ  nhiều dù rằng nỗi lo về sóng gió trong tương lai gần vẫn canh cánh khôn nguôi.
- Em  xuống ? – Hoàng Thiên cúi đầu,  chằm chằm vì thấy  cứ ì   ghế phụ trong khi   mở cửa  chờ cả đỗi.
- Bế em . –  dày mặt, nhõng nhẽo.
- Biết  nũng  ?
- Biết .
 gật đầu lia lịa, đưa tay lên, chờ đợi. Chẳng mấy khi   những ngày dài riêng tư cùng Hoàng Thiên nên   tranh thủ hành hạ  chứ.
Sau khi lắc đầu và nở một nụ  đầy cưng chiều,  đưa chìa khóa xe cho , cẩn thận bế   khỏi xe  dùng chân đóng mạnh cửa xe.
- Khóa xe   bé cưng.
Chiếc xe kêu lên một tiếng khi ngón tay  chạm  nút ấn  chiếc chìa khóa.   công nhận là Hoàng Thiên  khỏe,  bế một  gần năm mươi ký mà cứ như bế một con thỏ con ,  vèo vèo, chẳng thở gấp.
Chúng  lướt qua khung cảnh ngập tràn sắc hoa vàng  ánh đèn vàng dìu dịu.  tựa đầu  n.g.ự.c , lắng  nhịp đập của trái tim trong đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-anh-truong-thanh/chuong-63-mua-xuan-do-co-anh-1.html.]
Những khoảnh khắc  như mộng, xinh như vần thơ  sẽ mãi mãi khắc sâu trong . Năm tháng trôi qua, chuyện của hôm nay  sẽ trở thành quá khứ của ngày mai. Chỉ  cất những kỷ niệm   tim mới mong giữ  nó lâu bền.
- Sáng mai  còn đến ngân hàng ?
 tựa  lưng ghế, cất tiếng hỏi trong khi Hoàng Thiên đang khóa cửa. Cứ mỗi khi   vắng nhà và   bận xử lý công việc ở ngân hàng thì thể nào  cũng tranh việc  cùng . Và điều đó khiến  hạnh phúc.
- Không.  tối thì    dự tiệc tất niên của ngân hàng.
- À, đúng . Em quên mất, năm nào cũng hai mươi bảy Tết là tất niên. –  gật gù, nhớ .
- Yên tâm,  sẽ dự tầm nửa tiếng và về nhà sớm với em.
Câu   dứt, Hoàng Thiên cũng  tiến  gần ,  chống tay  lưng ghế, giam  ở trong lòng,  thở thơm ngát dìu dịu mơn man  làn da khiến mặt  nóng ran, tim cũng nhảy nhót dù chẳng  tiếng nhạc nào.
Mặc dù vui khi    như thế nhưng     vì  mà bỏ bê công việc. Đối với các doanh nhân như , dự tiệc cũng là công việc chứ chẳng đơn thuần là  ăn  về như những  giống .
Cách đây  lâu, SunshineBank xảy  biến, thế nhưng các khách hàng lớn vẫn chọn tin tưởng Hoàng Thiên, bình tĩnh chờ  giải quyết. Bữa tiệc  đương nhiên  sự góp mặt của họ và cũng là dịp để  tỏ lòng  ơn, nếu  bỏ về giữa chừng thì e là   ho cho lắm. Ai đời mà chủ về  cả khách chứ?
- Em ở nhà một  cũng   . Anh cứ  thoải mái. –  dịu dàng cất lời.
- Nếu  ở  lâu thì sẽ  mời rượu  nhiều. Mà nếu như  say quá thì…
Hoàng Thiên  đến đó liền ngân dài   im bặt khiến  lo lắng. Trong đầu  lúc  bỗng hiện lên màn rượt đuổi giữa con mèo và con chuột. Không, con mèo  kỳ lắm, trong giống sói thì đúng hơn, mõm nó còn rỏ dãi nữa.
- Thì… thì ? –  run rẩy khi thấy  càng lúc càng áp sát mặt .
- Thì…
- Thì?
- Thì ngày mốt  sẽ  đưa em về quê thăm mộ ba  em .
Câu   dứt, Hoàng Thiên cũng kịp  lệch mặt sang một bên, vùi  tóc  chứ  hề hôn môi như  nghĩ. Là đầu óc  trong sáng, còn  đen tối    nhỉ?
Cơ mà cái tình huống   khiến  hiểu lầm cũng đúng thôi. Cũng vì chai rượu trái cây mà  trèo lên giường , ngủ tuốt luốt tới sáng mới phát hiện   mất toi đời con gái. Vậy nên, khi  tới chữ “rượu”, “say” là  liên tưởng đến chuyện đó ngay lập tức.