Cố Vân Chu sững sờ:
 
“Gì cơ? Phân chia tài sản, sống riêng?”
 
Nguyệt Nương hoảng hốt níu lấy tay áo :
 
“Cố lang… chuyện  là ?”
 
Ta chậm rãi bước , thần sắc lãnh đạm:
 
“Chàng chẳng    hòa ly ? Phân chia tài sản, sống riêng — tức là  bộ  nhà họ Cố, hãy lập tức thu dọn đồ đạc, cút  khỏi phủ Công chúa. Dù chỉ là một cây kim, cũng   mang .”
 
“Cố Vân Chu,  với  vẫn là phu thê  danh nghĩa, chỉ vì  thể bản cung yếu nhược, cần tĩnh dưỡng. Nếu đến   cũng  đồng ý, thì  đành dọn cả phủ Công chúa hồi cung, để  cho  cái phủ trống rỗng.”
 
“Khi , chẳng  là  bức ép bản cung? Dù  lên triều tranh cãi, cũng chẳng ai bênh vực  .”
 
“Người ! Dọn đồ cho Phò mã!”
 
“Tuân lệnh!” — Thị vệ bên  sớm  sẵn sàng, lập tức bao vây, khí thế hùng hồn khiến đám  nhà họ Cố run sợ.
 
Khách khứa rộ lên bàn tán:
 
“Phân chia tài sản? Phò mã phen  tiêu !”
 
“Cố đại nhân  đuổi khỏi cửa ?”
 
“Hòa ly còn  thể giữ thể diện, phân tài sản sống riêng… Phò mã vẫn là Phò mã đấy, nhưng quy củ hoàng gia vẫn  tuân — khác nào hữu danh vô thực?”
 
“Từ lâu ai chẳng  phủ Công chúa gánh vác cả phủ Hầu, giờ  đuổi, nhà họ Cố còn sống nổi mấy ngày?”
 
“Tự chuốc lấy! Có ngày lành   hưởng,   nuôi ngoại thất!”
 
Cố Vân Chu vội vã bước đến  mặt , sắc mặt gấp gáp:
 
"Uyển Như,   đồng ý! Phu thê chúng  ân ái bấy lâu,   thể phân tài sản  ly ?"
 
Ta  ,  lạnh:
 
"Phu thê ân ái? Cố Vân Chu, ngươi   ngươi đang  cái gì ?"
 
"Ngươi  thành  với   bao lâu  phản bội. Hưởng vinh hoa phú quý của phủ Công chúa,    chuyện tổn thương  như , còn mặt mũi nào mà  đến ân ái?"
 
"Ngươi  cưới   nuôi dưỡng ngoại thất, con của nàng  còn lớn hơn Như Như mấy tuổi. Cái loại  trèo lên đầu lên cổ như ngươi, hôm nay  còn dám khiến  buồn nôn thêm  nữa?"
 
"Ngươi chẳng   cưới Bình thê ? Vậy giờ, dắt theo ả ngoại thất , cùng đám  thích nghèo kiết xác nhà họ Cố vẫn  tới phủ bòn rút , cút khỏi phủ Công chúa cho !"
 
"Ngươi  cưới mấy  thì tùy, chẳng còn ai cản ngươi nữa. Không  là  lòng ngươi cả  ?"
 
Bà  chồng thét lên the thé:
 
"Bắt chúng  dọn ? Mơ ! Ngươi  gả  nhà ,  thứ của ngươi đều là của con trai !"
 
"Ngươi  sinh  con trai, Nguyệt Nương sinh  cháu đích tôn cho nhà , ngươi còn  chịu nổi nàng ? Đồ đàn bà ghen tuông, đáng   hưu từ lâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-day-thang-con-gai-pho-ma-noi-muon-nap-binh-the/4.html.]
 
"Hơn nữa, Như Như còn  gọi  là tổ mẫu! Nếu ngươi  giao hết gia sản ,   lỳ ở đây xem ai dám động  !"
 
Mẹ của Cố Vân Chu vốn xuất  hèn kém, chỉ là một kẻ sai vặt. Nếu  nhờ sinh   con trai độc nhất của Cố gia,  thêm việc chính thất qua đời sớm, thì cái phong hiệu bà  đang  cũng chẳng tới lượt.
 
Năm xưa, chính Cố Vân Chu còn chẳng  nhận bà   , chê bà thô tục,  mất mặt . Chính  là    xin cho bà  một phong hiệu nhị phẩm. Vậy mà giờ đây, bà   trắng trợn trở mặt.
 
Bà   phệt xuống đất. Mặt Cố Vân Chu lập tức đỏ bừng vì  hổ.
 
Ta  khẩy, giọng như băng tuyết:
 
"Lão phu nhân, kháng chỉ thì kết cục là tru di cửu tộc. Ngươi   tiễn ngươi rời phủ,   đầu lìa khỏi cổ, hồn về mộ tổ nhà họ Cố?"
 
"Nếu trong hôm nay  rời khỏi phủ, bản cung sẽ xem như phản chỉ, theo luật mà xử."
 
"Ta cũng nhắc thêm một điều. Nếu việc  mà đến tai Văn Đức điện,  tấu lên triều, Cố Vân Chu bỏ vợ cưới  khác,  thà xả  quy y, xuống tóc  ni, ai dám  gì ?"
 
"Còn ngươi, Cố gia  suy bại từ lâu, vốn chẳng là gì ngoài một bọn rách rưới. Không  bản cung,   danh phận Phò mã, e rằng thiên hạ   lột da róc xương các ngươi ."
 
Thẩm Nguyệt Nương sợ hãi nắm chặt lấy tay áo Cố Vân Chu:
 
"Cố lang…   thành  thế ? Chẳng  chúng  sẽ sống ở đây ? Sao giờ   chuyển ?"
 
Bình Nhi và An Nhi cũng òa :
 
"Con   ! Ở đây rộng rãi hơn nhà thuê của chúng  nhiều,  hầu cũng đông, đồ ăn ngon, bánh ngọt cũng nhiều… Con  !"
 
Người xem náo nhiệt càng tụ  đông. Mặt Cố Vân Chu xanh đỏ lẫn lộn, nghiến răng hỏi :
 
"Uyển Như, nàng là vì ghen nên mới tức giận đúng ? Nếu là vì Nguyệt Nương, chúng   thể thương lượng ,  để nàng  ở biệt viện  ?"
 
"Nếu nàng   nàng   Bình thê,  để nàng    cũng … Thế  là   chứ?"
 
Nguyệt Nương hét toáng:
 
"Ta   ! Chàng     cưới thật lòng là ,  mới là vợ chân chính trong lòng , Cố lang…!"
 
Cố Vân Chu giận dữ, mặt tím , quát lên:
 
"Câm miệng! Nếu   nàng nằng nặc đòi  phủ, Uyển Như cũng   tức giận. Hôm nay thành  thế , đều do nàng!"
 
Chương 6
 
Nguyệt Nương òa :
 
"Rõ ràng là   sẽ cho  danh phận, sẽ để con    phận đàng hoàng. Chàng từng hứa sẽ cưới ,  vì  mà ẩn danh mai tích suốt năm năm,  còn   nhẫn nhịn đến khi nào nữa?"
 
Mẹ chồng  đập tay đùi, kêu  thảm thiết:
 
"Trời ơi,   mau tới xem, con dâu  vô ơn bạc nghĩa, bất hiếu bất mục,  đuổi cả  chồng  khỏi nhà!"
 
Thái giám khẽ ho một tiếng: