Ta vô cùng kinh ngạc,  hẹn mà cùng Giang Bội ca ca đánh đổ chén rượu.
Hứa Linh mặt đầy vẻ mong đợi vui mừng, Quý phi cúi đầu im lặng như đang mặc nhận, sắc mặt Giang Lâm bình tĩnh  hề phản bác. Trong    mặt, dường như chỉ   là Hoàng hậu và Thanh Nam Vương Giang Bội là   chuyện.
"..."
Ta giằng co một lúc lâu,   nên  gì cho .
Đã  Quý phi  cung còn  ẩn tình khác,   Giang Lâm   lấy nàng   cớ bắt   Hoàng hậu chứ?
Cuối cùng Giang Lâm chậm rãi lên tiếng: "Gia Mỹ, trẫm quả thật  yêu Quý phi, nhưng điều đó   nghĩa là trẫm    trong lòng."
Ta  mà mơ hồ, nhưng Giang Lâm   ai cả, chỉ mân mê chén rượu, khẽ nở một nụ  gần như  thể nhận : "Trẫm cùng nàng lớn lên bên , từ nhỏ  ấp ủ tình cảm trong lòng, từ khi trẫm trao tín vật định tình của Thái tử phi cho nàng ba năm , nàng  là thê tử duy nhất trong lòng trẫm ."
Ta ngẩng đầu kinh ngạc, Giang Lâm trầm tĩnh  : "Trẫm chỉ  cùng Hoàng hậu sống trọn cuột đời dài ."
Giọng  của Giang Lâm xuyên qua màng nhĩ,  tim  rung động.
Ta ngây    nên lời, nhưng Giang Lâm  kiên nhẫn, bất chấp tiếng ồn ào của Hứa Linh, ánh mắt dịu dàng mà kiên định, chờ đợi câu trả lời của .
Cổ họng  nghẹn ngào,  thốt nên lời.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Giang Lâm  thúc giục.
Hồi lâu ,  mới tìm   giọng ,   lấy   can đảm,  cắn răng  lớn: "Ta  ! Giang Lâm,     Hoàng hậu,    mãi mãi  nữ nhân ngươi gọi đến là đến, đuổi  là ! Ngươi    như tay chân, nữ nhân như y phục, tại    tự hạ thấp   y phục của ngươi? !"
Giang Lâm lúc đầu vẫn nhíu mày lắng , nhưng khi    xong, sắc mặt  đột nhiên  đổi, lao thẳng đến  mặt .
Ta tưởng  định đánh ,  định nghiêng đầu né tránh, Giang Lâm  luống cuống dùng ngón cái lau mặt , môi run rẩy: "Đừng ... Mộ Tâm, nàng đừng ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-nao-hoang-hau-cung-muon-tu-chuc/phan-11.html.]
Ta định cãi rằng    , nhưng chợt nhận  lòng bàn tay Giang Lâm ướt đẫm,   từ lúc nào nước mắt   rơi như mưa.
Ta  kìm  nữa, lao  lòng Giang Lâm,   nức nở  đ.ấ.m  n.g.ự.c .
Hồi lâu ,  mới dần bình tĩnh , chợt cảm thấy ngượng ngùng.
Thanh Nam Vương, Quý phi và Quận chúa, bọn họ đều  bên cạnh,  mà   như đứa trẻ hư nóng nảy mà  lóc om sòm.
Giang Lâm thấy  ngừng , mới vỗ nhẹ lưng  như dỗ trẻ con, bất đắc dĩ : "Ta  câu 'tay chân quần áo' đó khi nào chứ?"
Ta vẫn còn nấc nghẹn, thấy  còn dám cãi, lập tức véo  một cái, căm tức : "Ba mỹ nhân!"
Giang Lâm mặt đầy vẻ mờ mịt, dường như thật sự  nhớ.
Giang Bội ca ca giơ tay  chứng: " ,  đây  ba vũ cơ  Xương Lạc Hầu gửi đến Đông Cung,  khi ngươi đuổi họ  thì  thế."
Giang Lâm trầm ngâm một lúc, cuối cùng bừng tỉnh, giận dữ : "Năm đó trẫm mới mười sáu,  nhút nhát, rõ ràng là lúc đó đại ca trêu chọc trẫm, Hoàng hậu còn  theo, trẫm mới thẹn quá hóa giân  lỡ lời!"
Là  ? Ta hít hít mũi, tiếp tục tố cáo: " ngươi cho tới tận bây giờ  bao giờ  thích !"
Giang Lâm  xong càng tức giận hơn, bóp má  hung dữ : "Nàng còn dám ? Ai là  hồi nhỏ cứ chạy theo đại ca kêu thích   nhất?"
Ta nhất thời nghẹn lời, ấp úng biện minh: "Lúc đó  mới mười ba, còn  hiểu chuyện."
Giang Lâm  lạnh một tiếng: "Rõ ràng là nàng quá ngốc, nữ nhỉ của Kiều Thái úy mười bốn tuổi    thư tình cho đại ca ."
Quý phi đột nhiên khẽ ho một tiếng.
Ta mới thấy  hổ, hít hít mũi hỏi Giang Lâm: "Vậy Chó đần thích  nhất đúng ? Thích hơn cả đại ca đúng ?"