Ta   mắt Tạ Bán Xuân, trong đó ánh lên niềm hy vọng trong sáng của một   sách thánh hiền, khiến   nỡ lòng nào dập tắt.
"Trên cõi đời ,   còn Tạ Bán Xuân từ  lâu ."
Ánh sáng trong mắt  bỗng vụt tắt.
"Tạ Bán Xuân. Đó   tên của ngươi."
Ta mỉm , khẽ vuốt ve đôi mắt đang run rẩy của chàng thư sinh.
"Mà là của ."
...........................................
"Sư phụ,  con rối điều quan trọng nhất là gì ạ? Là đôi mắt? Thân hình? Hay là y phục?"
Lão sư phụ  con rối thứ năm   hỏng, khóe miệng giật giật.
"Là cái tên."
Ta  hiểu, nhưng Tạ Ý dường như  lĩnh hội  điều gì đó.
Lão sư phụ tiếp tục giải thích: "Trên đời  vô  con rối, khó tránh khỏi việc  những con  đôi mắt giống , y phục giống , thậm chí  những con giống  đến vài phần.  chỉ  một thứ  thể trùng lặp, đó chính là cái tên  đặt khi mỗi con rối  đời. Gỗ vốn vô tri vô giác, nhưng cái tên do các nghệ nhân đặt   chứa đựng tình cảm. Họ ngày ngày gọi tên, đêm đêm luyện tập cùng con rối. Đây là thứ độc nhất vô nhị thuộc về mỗi con rối, cho dù   chủ nhân của con rối  c.h.ế.t , chỉ cần cái tên còn đó, nó coi như vẫn còn sống."
"Vậy  khi con  xong, con sẽ đặt tên cho nó là 'Tạ Ý'."
Lão sư phụ nghiêm mặt: "Bán Xuân tiểu thư,  thể  đùa như . Con rối cả đời chỉ nhận một cái tên, nhỡ   con gọi nhầm, phá vỡ tên của nó, nó coi như c.h.ế.t . Dù con  điều khiển dây thế nào, màn biểu diễn cũng sẽ  còn  mắt nữa."
Phá vỡ tên của nó, nó coi như c.h.ế.t .
Ánh sáng trong mắt  thư sinh   vụt tắt,  ngây dại  , miệng mấp máy, dường như    nhiều điều, cuối cùng  chìm  im lặng.
Cuối cùng  cúi đầu xuống,  thể lảo đảo như sắp ngã, giống như con rối mất  sự điều khiển của sợi dây.
Ta đỡ lấy , hai  cùng  quỳ xuống.
Đầu  thư sinh gục  vai , cuối cùng cũng cất tiếng , nhưng trong miệng chỉ lẩm bẩm hai chữ "cái tên".
Ta nhẹ nhàng vỗ về lưng , giống như Hứa Mi an ủi Hứa Khâm năm xưa: "Ta đoán,  tạo  ngươi cũng giao nhiệm vụ cho ngươi  đúng ? Hãy dẫn  ,  đó ngươi sẽ  tự do  ."
Có thể phá vỡ đèn Trường Minh,   vì  thư sinh là hậu duệ của Tạ Ý, mà bởi vì  vốn dĩ bắt nguồn từ Tạ Ý.
 là một con rối bình thường, cho dù  phá vỡ đèn Trường Minh, đưa   ngoài, với tính cách của , cũng sẽ  chịu  theo  về nhà cũ.
Tạ Ý bèn bày  bước cuối cùng.
Hắn trao dung mạo của  cho con rối.
Đồng thời, Tạ Ý cũng trao quyền lựa chọn cuối cùng cho .
Ta  sống, thì hãy đ.â.m thủng con rối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-tro-ve/chuong-13.html.]
Muốn tiếp tục  hồn ma phiêu đãng,  sẽ để "Tạ Bán Xuân" mang theo dung mạo của , bầu bạn với  trọn đời, yêu thương  trọn đời.
Đây vốn là nghiệt duyên của  và Tạ Ý.
Vậy mà  liên lụy đến phu thê Hứa Mi, Tự Tự, và cả thư sinh con rối .
 nghĩ đến là Tạ Ý, thì cũng chẳng  gì là lạ.
Hắn  thì thanh cao ngay thẳng, nhưng bên trong  là một kẻ điên rồ.
   điên cuồng  đủ triệt để.
Thư sinh con rối bỗng nhiên  hồn, thở dốc từng , cho đến khi bình tĩnh ,   dậy,   với ánh mắt vẫn còn cuồn cuộn sóng.
"Bán Xuân,  theo ."
Chàng thư sinh dắt tay ,   khỏi Tạ phủ,  qua con phố dài,  qua khu chợ đông đúc,  đến tận nơi núi rừng sâu thẳm.
Hắn đưa  đến một am ni cô ẩn  trong núi.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Am ni cô trông  vẻ  đổ nát từ lâu, bậc thang phủ đầy lá khô, một ni cô lớn tuổi đang quét dọn.
Sư cô  thấy tiếng bước chân liền  đầu ,    thư sinh, mà trực tiếp  về phía hồn phách của .
Sư cô chắp tay hành lễ, gật đầu với .
Ta cũng chắp tay hành lễ.
Trên đường   gặp  bao nhiêu là chuyện kỳ lạ, nên giờ  gặp chuyện gì  cũng chẳng còn ngạc nhiên nữa.
"Lão  họ An, tổ tiên  tiểu thư và công chúa ban ơn lớn, nên đời đời ẩn cư tại nơi , chờ đợi tiểu thư."
Chàng thư sinh lui về phía  ,  bước đến gần sư cô: "Sư cô  mở thiên nhãn  ? Chẳng lẽ là do   trưởng  của    đấy chứ?"
Sư cô mỉm   .
Vậy là đúng .
Chàng thư sinh  dùng chuyện tổ tiên để lừa gạt  suốt dọc đường, nhưng vị sư cô họ An   vẻ như tổ tiên thật sự  quen  với .
"Tổ tiên của sư cô tên gì ?"
Tuy   phiêu bạt mấy trăm năm, nhưng những ngày tháng thật sự sống  đời, cũng chỉ vỏn vẹn mười tám năm.
Trong hàng trăm năm dài đằng đẵng và buồn chán,  cứ mãi lật  lật  hồi tưởng về mười tám năm ngắn ngủi .
   chẳng thể nhớ   duyên nợ gì với  họ "An".
Chủ yếu là vì Gia Ý  tính cách sôi nổi và lương thiện, thường xuyên kéo   ngoài  việc nghĩa, giúp đỡ  khác.
Cha  yên tâm để Gia Ý dẫn   nghịch ngợm khắp nơi,   vì yên tâm  phận công chúa của Gia Ý, mà là   tin tưởng  tên thị vệ kiệm lời, lúc nào cũng ôm kiếm  theo bảo vệ Gia Ý.