An Sư cô mỉm  lắc đầu: "Được   ban ơn, tự  ghi nhớ là  ."
"Vậy sư cô   hậu nhân của công chúa Gia Ý hiện đang ở  ?"
Phương sĩ  rằng, năm đó Tạ Ý và Gia Ý thành , sống bên    mười năm thì   qua đời. 
Công chúa đau buồn khôn xiết, mãi  nguôi ngoai. 
Về , Hoàng thượng thương con gái, nên  tìm cho nàng một mối nhân duyên   khác, phu thê sống hạnh phúc đến trăm năm.
Chờ  chuyện  thỏa,    tìm hậu nhân của Gia Ý, chăm sóc họ một phen, cũng  uổng công năm đó kết nghĩa tỷ .
Nàng  thích Tạ Ý, và  thích Tạ Ý, tuy  chút xung đột nhưng là hai chuyện khác ,  ảnh hưởng đến tình nghĩa giữa chúng .
An sư cô vẻ mặt đau buồn, niệm A Di Đà Phật: "Công chúa mất  đúng ngày nàng  xuất giá,   hậu nhân. Lão    gì đó, cũng đành bất lực."
Ta im lặng hồi lâu.
Am ni cô  lớn,  vòng qua bức bình phong là  thể  thấy hết  thứ.
Kể cả pho tượng đá cao một trượng đang  giữa sân, bên ngoài  bao bọc bởi tấm vải đỏ thêu hoa văn.
Chàng thư sinh bỗng nhiên phấn chấn hẳn lên, chỉ  pho tượng mà , giống như một đứa trẻ  đạt  mong ước.
Tuy chỉ là hồn phách, nhưng  ,   thể chạm  tấm vải đỏ .
Tấm vải đỏ che phủ phần đầu pho tượng, hình thêu uyên ương  đó  biến thành đôi vịt.
Đó là chiếc khăn voan mà   lén lút  trong phòng, tự tay thêu nên.
Ta bay lên, vén khăn voan lên.
Pho tượng đá Tạ Ý hiện   mắt.
Thật nực .
Quá nực .
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Chẳng lẽ Tạ Ý  gả  cho  ?
Ta    , nước mắt cứ thế tuôn rơi.
Tạ Ý định giá bản   chính xác.
Hắn quả thật giống như một pho tượng đá.
 pho tượng đá ,  động lòng vì .
Lại đúng là , Tạ Bán Xuân,  cùng chung họ với .
Nước mắt rơi xuống lòng bàn tay  thư sinh đang giơ  sẵn sàng đỡ lấy , sợ  ngã xuống.
Hắn  giọt nước mắt long lanh trong lòng bàn tay, nghiêng đầu, dường như  hiểu chuyện gì đang xảy ,  dường như  hiểu  điều gì đó.
Ta  lông mày, đôi mắt của Tạ Ý  pho tượng.
Muốn đưa tay chạm ,  sợ mạo phạm , giống như bốn năm đó, Tạ Ý vô     những điều gì đó với , nhưng   dám .
Thật nực ! Đều  mấy trăm năm ,  còn sợ gì nữa!
Ta lấy hết can đảm, chạm  mắt, chóp mũi, đôi môi của pho tượng.
Rồi chạm đến lồng ngực, nơi  trái tim.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-tro-ve/chuong-14.html.]
Pho tượng bỗng nhiên vỡ vụn, giống như sự chấn động đến từ Tạ Ý trăm năm .
Những mảnh đá vỡ vụn ngay lập tức hóa thành tro bụi trong  khí.
Bên trong pho tượng, là t.h.i t.h.ể của Tạ Ý vẫn tươi mới như ngày nào.
Hắn nhắm mắt , giống như mỗi  xem công văn  án mệt mỏi liền nhắm mắt ngủ  .
Cơ thể lạnh lẽo của  ngã  vai ,  đỡ lấy Tạ Ý, nhẹ nhàng đặt  xuống đất trong sân nhỏ.
Chiếc khăn voan đỏ  vặn rơi xuống mặt .
Tạ Ý vốn là  chỉn chu, đối với ăn mặc  càng kén chọn, nếu   khi c.h.ế.t   tùy tiện đặt xuống đất như , chắc chắn  sẽ tức giận đến mức sống  mà mắng .
Ta  một  nữa vén khăn voan lên.
Nếu   thể sống  thì   mấy,  trưởng.
Đôi môi tái nhợt của Tạ Ý khẽ động,  cúi  ghé sát tai .
Một luồng linh quang theo động tác của , tiến  môi .
Một khiếu  dương.
Ta  , Tạ Ý  thể nào   gì đó cho bản .
    xem, câu cuối cùng  lưu  nhân gian , là   gì.
Là   gì với .
"Ta trân..."
Sau hai chữ rõ ràng , là sự im lặng đến đáng sợ.
Thôi .
Trăm năm chờ đợi, đổi lấy hai chữ , cũng đáng giá lắm .
An sư cô chắp tay niệm Phật, như đang siêu độ cho vong hồn.
Ta bỗng nhiên nhớ  tổ tiên của sư cô là ai.
Chính là vị thầy tướng năm xưa từng tá túc trong phủ.
............................................
Ta   hiểu chữ "Ngự" của thầy tướng  lâu, An sư phụ  luôn bày  vẻ cao thâm khó lường,    thêm một lời nào với những kẻ phàm phu tục tử như chúng , trông thật đáng ghét.
Ta bèn quyết định tự  suy ngẫm.
Sau đó Gia Ý cùng  suy nghĩ, "Ngự nghĩa là cầm cương. Ý của thầy tướng là,     thể  nữ tướng quân."
Tên thị vệ ôm kiếm  bên cạnh   thì giật giật thái dương.
Ta vỗ tay : "Ta cũng nghĩ ! Vậy từ hôm nay  sẽ bắt đầu luyện võ."
Ánh mắt tên thị vệ   như đang , công chúa kỳ quặc như , thế mà   đến hai .
"Vậy vị công tử thị vệ   thể cho  mượn  ? Dáng vẻ ngài  bảo vệ tỷ thật oai phong,  cũng    bảo vệ Tạ Ý như ."
Lúc thị vệ đen mặt, Tạ Ý  vặn  đến bên cạnh chúng .
Hắn thản nhiên chắn giữa  và thị vệ, "Đừng  loạn nữa, Bán Xuân. Trời   còn sớm, công chúa nên hồi cung thôi."