Không hái  đóa hoa cao Tạ Ý, Gia Ý  hề buồn bã  tức giận, ngày ngày vẫn dẫn thị vệ xuất cung tìm  chơi. 
Nếu   nàng  gặp Tạ Ý liền bày  vẻ mặt si mê,  gần như hoài nghi Gia Ý kỳ thực thích .
Về , hoàng đế    tin từ , rằng phủ Thừa tướng  một vị thầy tướng xem tướng  chuẩn, liền  lệnh cho ông    vận mệnh đế vương của .
An sư phụ chỉ chắp tay hành lễ,   một lời.
Có đôi khi, im lặng chính là câu trả lời.
Hoàng đế nổi giận, tùy tiện gán cho An sư phụ mấy tội danh tham quyền háo sắc, hạ lệnh giam  ngục chờ ngày xử trảm.
Gia Ý chạy đôn chạy đáo khắp nơi, nàng   với , chính vì nàng  lỡ lời mới khiến sư phụ gặp  kiếp nạn .
Cha kính nể năng lực và phẩm hạnh của An sư phụ, nên  giúp đỡ  ít, cuối cùng còn để An sư phụ giả  tiểu đồng của  để đưa  khỏi ngục.
Trước khi , An sư phụ chắp tay hành lễ với  và Gia Ý: "Hai vị tiểu thư nếu bằng lòng  cùng , cả đời tu hành với ,  lẽ sẽ  tiền đồ vô lượng."
Ta và Gia Ý cùng lắc đầu.
An sư phụ bất đắc dĩ rời , nhưng   vài bước   đầu : "Nể tình ân cứu mạng,  vài lời dù giảm thọ  cũng   . Hai vị tiểu thư nếu cứ mãi ở  kinh thành, e rằng sẽ gặp  kiếp nạn sinh tử."
"Sư phụ cứ yên tâm, chúng con một  là con gái Thừa tướng, một  là kim chi ngọc diệp,  ai  thể  hại chúng con."
Gia Ý gật đầu lia lịa: "Vâng ạ. Đại sư   đấy thôi, bên cạnh con còn  một cao thủ tuyệt đỉnh,  ai  thể vượt qua hắn mà đến gần con."
Rừng trúc phía  khẽ lay động,  thiếu niên  thấy lời khen của Gia Ý, khuôn mặt thoáng chốc đỏ bừng.
An sư phụ thở dài một tiếng,   thêm gì nữa.
Chưa đầy hai năm , cha cáo lão hồi hương, chức vị Thừa tướng do Tạ Ý lập nhiều công lao kế nhiệm. 
Người đời ai nấy đều  đến sờ đầu sư tử đá  cửa Tạ phủ,  khi rời  còn khen một câu "Một nhà hai Thừa tướng".
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Tạ Ý  đến chức vị  một   vạn ,  còn ai dám bàn tán về  phận con riêng của  nữa.
Trước đó, hoàng đế vẫn luôn khinh thường xuất  của Tạ Ý, nay thấy vị Tạ tướng trẻ tuổi tài năng vô song, cuối cùng cũng đồng ý hôn sự của Gia Ý.
Ta  ầm ĩ  lâu, từ cha đến Tạ Ý, Tạ Ý im lặng, cha chỉ  "Thiên uy  thể kháng cự".
Sau đó, ánh mắt    và Tạ Ý càng ngày càng kinh ngạc.
Cha nhốt  trong phòng,  cho  gặp Tạ Ý. 
Lúc đầu  còn  sức đập cửa  lóc, về   thể càng ngày càng yếu, ngày ngày   giường, khiến Tự Tự lo lắng đến phát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngay-tro-ve/chuong-15.html.]
Không  bằng cách nào, lời đồn bỗng nhiên nổi lên,  rằng nhị tiểu thư Tạ gia   liêm sỉ, tư thông với  khác,  còn  nha  trong phủ tìm thấy khăn tay thêu hình ảnh   đắn, vì    Tạ gia giam lỏng trong nhà.
Triều đình trị quốc nghiêm minh,   chuyện ,   Tạ Ý sắp trở thành phò mã, liền phái  của Đại Lý Tự đến điều tra.
Tự Tự vì  chứng minh sự trong sạch của ,  mắng chửi quan viên, nhổ nước bọt   mấy ,  kết tội "mạo phạm"  trói  ném xuống sông.
Cũng nhờ sự trung thành của Tự Tự, cuối cùng cũng tìm  kẻ tung tin đồn là một tiểu đồng trong phủ. 
Hắn  vì phạm   phạt nặng, nên ghi hận trong lòng, nhận hối lộ của  ngoài  bôi nhọ thanh danh danh gia, hòng phá hoại hôn sự.
Vì một phen sóng gió , Tạ Ý cuối cùng cũng đồng ý, chính thức đến cầu hôn Gia Ý.
..................................
"An sư cô,  lẽ năm đó  nên  theo tổ tiên của . Không đúng,  kéo cả Gia Ý  cùng mới ."
An sư cô chỉ : "Mọi chuyện đều là ý trời."
Ta nắm lấy một góc khăn voan đỏ, tay nâng lên   hạ xuống, cuối cùng chậm rãi đắp lên  Tạ Ý.
Từng chút từng chút một,  lướt qua khóe mắt, lông mày của . 
Cách trăm năm  , một   chết, một  là hồn ma, cũng là chuyện lạ lùng.
Khoảnh khắc khăn voan đỏ hạ xuống,  lẽ cảm nhận  tâm trạng của , t.h.i t.h.ể Tạ Ý dần dần tan biến thành linh quang.
Ta siết chặt tay,   những hành động vô ích cố gắng nắm bắt.
 cuối cùng,  vẫn  nhịn , luống cuống vung vẩy trong  trung, nước mắt rơi lã chã, rơi đến nỗi cổ họng đau rát, ngay cả  cũng đau.
Ta dần dần cảm nhận  nhịp đập mạnh mẽ của trái tim.
Ta từ một hồn ma phiêu bạt vô định,  một  nữa trở thành .
 nhân gian ,  còn Tạ Ý nữa .
Không còn cha,  còn ,  còn Tạ Ý,   là Tạ Bán Xuân, cũng  còn là Tạ Bán Xuân nữa.
Ta  còn là con gái của ai, cũng  còn là   của ai.
Những chiếc chuông cổ  mái hiên chùa  gió thổi qua, vang lên leng keng.
Ta nhớ đến bài đồng d.a.o năm nào.
Leng keng leng keng, châu báu ngọc ngà. Hoa lan Tạ gia, cây ngọc cùng thơm.
Hoa lan Tạ gia, trăm năm c.h.ế.t hết.